Tư Bắc Thần trực tiếp kêu một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hạ Hoan đáp lại, sau đó lấy ô ra đưa cho Tư Bắc Thần
“Bên ngoài mưa to quá, Tư tiên sinh cầm hai cái ô đi!”
“Được cảm ơn cô.”
Tư Bắc Thần cầm lấy chiếc ô, cảm ơn, rồi lao mình vào màn mưa.
Cố Nam Hương vẫn đang chiến đấu với con đường khó khăn.
Thấy nước trên núi ngày càng lớn, trôi xuống rất nhiều bùn đá, Cố Nam Hương cố gắng tránh nhưng không được, mấy lần bị đá lăn va vào chân.
Cố Nam Hương nghiến răng, xoa chỗ bị đập vào, tiếp tục nghiến răng bước về phía trước.
Nếu biết sớm hơn thì cô đã không đi xa đến thế này.
Sau khi đi đường xi măng xong bây giờ phải đi đường nhỏ bùn đất.
Cố Nam Hương lại bị ngã xuống bởi con đường.
Cô vốn tưởng rằng con đường đất nhẵn nhụi như vậy sẽ không quá khó đi, nhưng hiện thực lại dáng cho cô một cái tát.
Mông cô tê cứng vì ngã.
Có một cảm giác đau nhức khắp cơ thể cô
Cố Nam Hương loạng choạng đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước mà không rơi nước mắt.
Đột nhiên, cô thấy một chùm ánh sáng phát ra từ phía trước.
Ánh sáng quét về phía cô, rồi đứng yên tại chỗ.
Cố Nam Hương không biết đó là ai, muốn mở miệng kêu cứu nhưng lại sợ mang tiếng xấu cho Tư thị, dù sao một khi ra mặt cô không còn đại diện cho mình nữa, mà là toàn bộ công ty.
Nếu người trong ánh sáng là DD hoặc Hoàng Ngọc, đối với Tư Thị danh tiếng của bọn sẽ chỉ tăng gấp đôi, và họ có thể không nhất thiết phải giúp cô.
Cố Nam Hương thầm thở dài, sau đó đỡ eo, thận trọng tiếp tục bước đi.
Mỗi bước đều được thực hiện hết sức thận trọng, vì sợ vô tình trượt ngã lần nữa.
Theo hành động của cô, những người trong ánh sáng dường như cũng đã hành động.
Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đến gần, Cố Nam Hương muốn tránh nó.
Nhưng trên con đường dưới chân cô, một bên là ruộng lúa đầy ắp, một bên là vũng nước thoát nước nên cô không thể trốn đi đâu được.
Thôi, trốn không được thì cứ đối mặt đi.
Cố Nam Hương điều chỉnh tâm lý của mình, rồi run rẩy tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhìn dọc theo ánh sáng rực rỡ chỉ có thể nhìn rõ bóng người, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện.
Ánh sáng chói lòa đến nỗi nó chỉ lấn át tầm nhìn của cô.
Cố Nam Hương đưa đôi tay lấm lem bùn đất lên che mắt và hơi nghiêng đầu.
Khi cô đang loay hoay không biết nên nói thế nào thì người đối diện lên tiếng.
“Tôi nên gọi cô là Cố Nam Hương, hay tôi nên gọi cô là con khỉ bùn?”
F*ck con khỉ bùn con.m anh!
Cố Nam Hương đảo mắt.
Tuy không hài lòng với lời nói của đối phương nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Với giọng nói quen thuộc và những lời lẽ ngông cuồng, không ai khác chính là tên khốn Tư Bắc Thần đó
“Hạ Hoan nói trên đường đi có một cái đen kịt đồ vật lắc lư, ha ha, quả nhiên, ngoại trừ cô không có ai như vậy.”
Cố Nam Hương và không muốn nói lời nào.Với khuôn mặt trống rỗng, cô tiếp tục đi về phía trước.
Tư Bắc Ninh không nói nữa mà đứng sau Cố Nam Hương, chiếu sáng con đường dưới chân cô.
Dưới ánh đèn sáng, cô có thể nhìn thấy đường dưới chân, nhờ đó tránh được nhiều vũng nước nhỏ.
Cô đã nghĩ rằng mình có thể quay trở lại một cách suôn sẻ, nhưng Chúa lại làm trò đùa với cô
Cô chỉ thấy mình trượt chân rồi loạng choạng, sắp ngã xuống, Tư Bắc Thần đã kịp thời đưa tay ra và túm lấy quần áo của Cố Nam Hương.
Tiếp nhận sức lực của Tư Bắc Thần Cố Nam Hương đứng vững vàng, nhịp tim bình thường của cô vì động tác này mà trở nên bất thường.
Nó không ngừng nhảy nhót trong khoang ngực, như thể sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Cố Nam Hương thở hổn hển nặng nề, cố gắng làm dịu nhịp tim đang bồn chồn của mình.
Một lúc sau, cô tiếp tục bước đi, không hề có ý định nói lời cảm ơn, cũng không định nói chuyện với người đàn ông phía sau.
Không biết có phải là do Cố Nam Hương không biết ơn hay