Santa hơi co người lại, tuy chỉ một chút nhưng vẫn bị Hứa Manh chú ý tới:" Ách, thật xin lỗi nha, miệng tôi không nói được lời tốt đẹp gì, anh đừng để trong lòng."
"Không, cũng có thể cô nói đúng." Santa ngữ khí có chút thê lương: "Ngẫm lại, đối với em ấy, ngày đó điều ngoài ý muốn nhất chính là việc tôi..."
"Đừng đừng đừng! Thế gian này thứ không nên bêu xấu nhất chính là tình yêu." Hứa Manh an ủi Santa nói, "Anh là người Nhật, nên bổ túc vài khóa học đi, ở Trung Quốc mấy năm gần đây đặc biệt thịnh hành thần tiên hay thủy tổ gì đó.
Chắc là Lưu Vũ đi lịch kiếp đi, chờ cậu ấy lịch kiếp trở về nhìn thấy, tất cả mọi người đều quên cậu ấy, chỉ có mình anh còn nhớ đến, có lẽ sẽ cảm động đến mức ngay lập tức lấy thân báo đáp a."
Santa nghe Hứa Manh lảm nhảm một hồi hoàn toàn nghe không hiểu, thực sự trong lòng không khỏi sinh ra ghét bỏ, giống như lười cùng cô ta nhiều lời, chuyển chủ đề nói:" Cô phẫu thuật gì?"
"Nếu như anh muốn quan tâm tôi thì không cần.
Chỉ là lần phẫu thuật này cần phải ra nước ngoài làm, trước mắt sẽ không thể giúp gì được cho anh." Hứa Manh cầm túi thuốc nhét vào một góc ghế sô pha, cô ta tránh ánh mắt nghi hoặc của Santa, nhìn chiếc vali đằng xa nói:" Santa, anh yêu Lưu Vũ, đúng không?"
"Yêu." Santa trả lời không chút do dự.
Hứa Manh đột nhiên lấy điện thoại di động, mở camera ra, để thẳng trước mặt Santa nói:" Nói miệng không bằng chứng, tôi muốn ghi lại, nếu có ngày anh cũng quên cậu ta, tôi liền cho anh hai cái tát, rồi đem cái video này dán lên trên mặt anh." Nói xong Hứa Manh còn làm động tác giả vờ tát.
Santa nhịn không được cười thành tiếng, từ sau khi Lưu Vũ biến mất, anh chưa bao giờ cười như này, anh ôn nhu nhìn vào camera nói một cách chăm chú và kiên định:" Tôi là Santa, tôi yêu Lưu Vũ."
Hứa Manh lại đem camera hướng về phía mình nói:" Tôi là Hứa Manh, tôi là bạn của Santa, tôi làm chứng anh ấy thật sự yêu Lưu Vũ rất nhiều!"
Santa nhìn Hứa Manh đang cẩn thận lưu video lại, chân thành nói một câu:" Cảm ơn."
Santa cùng cô ta cũng không thân quen, ngoại trừ biết cái tên của nhau thì cái gì cũng không biết.
Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đồng bệnh tương liên, thật giống như hai sinh mệnh đang hấp hối đem đối phương trở thành ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, người này còn sống thì người kia cũng cố gắng chống chọi để sống.
Hứa Manh giống như nghĩ tới điều gì, trầm mặc một hồi, hồi lâu mới khẽ thở dài nói:" Anh nói một chút chuyện của hai người cho tôi biết đi, cậu ấy dáng dấp ra làm sao? Ưa nhìn không?"
"Xinh đẹp, rất đáng yêu, cũng rất lợi hại..." Santa nhìn về phía xa, nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết, cảm giác như chuyện của kiếp trước vậy.
"Em ấy múa đặc biệt đẹp, mặc Hán phục tựa như tiên tử, tôi xuống cùng em ấy battle, tất cả mọi người đều hò reo..."
"Vào ngày sinh nhật của tôi, em ấy đột nhiên xuất hiện..."
"Chúng tôi ngôn ngữ không thông, em ấy dạy tôi nói tiếng Trung, em ấy rất ôn nhu, tôi rất thích.
Nhưng về sau tôi phát hiện ra em ấy với ai cũng rất dịu dàng, nên có chút thất vọng..."
"Sau khi thành đoàn, chúng tôi luôn ở cạnh nhau dù có làm gì đi nữa, tôi thường xuyên ôm vai em ấy, còn lén lút ôm eo em ấy mấy lần.
Tôi nghĩ nhất định là em ấy biết, tôi cho rằng em ấy không cự tuyệt tôi, có khả năng cũng có chút thích tôi..."
"Chính tôi là người đã làm biến đổi mối quan hệ của cả hai, do tôi sợ em ấy bị người khác cướp mất, nếu không tỏ tình với em ấy, có lẽ, có lẽ em ấy sẽ không biến mất..."
Nói đến đây Santa rốt cục nhịn không được mà rơi nước mắt, anh không dám nghĩ, lại không khỏi mà nghĩ, nếu như thời gian quay lại, anh nhất định sẽ không tỏ tình, anh cũng không dám yêu cậu nữa, chỉ cần cậu có thể trở về.
Nếu cậu trở về, cậu chắc hẳn là sẽ được rất nhiều người mến mộ, cậu chắc hẳn là được hưởng vô số hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, cậu có tương lai tươi sáng, cậu vẫn còn quá trẻ...!
Hứa Manh vỗ vỗ lưng Santa, im lặng an ủi chàng trai này, anh nhất định là đến bước đường cùng mới có thể đem tất cả sai lầm đổ lên đầu mình như vậy, Hứa Manh nhẹ nhàng hỏi:" Anh vẫn sẽ luôn tìm cậu ấy sao?"
"Sẽ luôn!" Santa khẳng định nói.
Hứa Manh như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nói:" Santa, anh thấy có thể hay không chúng ta đã đi