Căn phòng nghỉ đơn sơ, cánh cửa mỏng, Santa bởi vì quên đồ mà quay lại lấy, xoay tay nắm cửa mới phát hiện ra cửa đã bị khóa trái từ bên trong, không lấy được đồ nhưng Santa đứng ngoài đã nghe thấy từng tiếng từng tiếng thút thít đầy bi ai của Lưu Vũ.
Lưu Vũ có lẽ không biết Santa quay lại, cậu ném di động xuống đất, vùi mình vào trong chăn mà khóc.
Cậu nghĩ phóng túng bản thân suy sụp một lúc, dù chỉ là một lúc này thôi cũng được, có lẽ qua mấy phút, cậu liền phải chạy lịch trình tiếp theo, mặc kệ cậu có bao nhiêu mệt mỏi cũng đều phải vui vẻ mà cười, lớn tiếng mà hát, bởi vì cậu biết, nếu như cậu không làm như vậy, liền sẽ bị người khác thay thế.
Nhưng mọi cố gắng đều là vô ích, đã cố gắng đến thế rồi mà vẫn không thể xoay chuyển được gì.
Khi mở cửa ra, nhìn thấy Santa còn đứng ở cửa, Lưu Vũ sửng sốt một chút, vội vàng tránh đi ánh mắt của anh nói: "Anh còn chưa đi à."
Santa nhấc túi nhựa trong tay lên nói: "Em ăn chút cháo đi."
Lưu Vũ trầm mặc nhận lấy, đặt ở tay vịn của ghế sô pha, từ từ ăn.
Cậu lại có chút muốn khóc, cố gắng khịt khịt mũi mấy cái để không thất thố trước mặt Santa.
Nhưng càng nhịn lại càng muốn khóc, giọt nước mắt trong suốt một giọt một giọt rơi xuống bát cháo trắng, lặng yên không một tiếng động.
Thế nhưng vẫn bị Santa nhìn thấy, anh chầm chậm ngồi xổm xuống, muốn giúp cậu lau nước mắt, lại cảm thấy không thỏa đáng, anh đem khăn tay đưa tới, nhẹ nhàng nói: "Nếu như hôm nay em có rảnh, chúng ta luyện tập thêm một chút, còn có thời gian, không gấp."
"Santa, có phải em không còn được như trước kia rồi hay không?"
"Em chỉ là quá mệt mỏi."
"Em không theo kịp anh, đúng không?"
"Không phải, em chỉ là quá bận rộn."
"Santa, " Lưu Vũ nhìn người trước mắt nói, "Em thật giống như, theo không kịp anh nữa rồi..."
_______________________________________________
"Mùng 1 tháng 2 năm 2022, Lưu Vũ, chúc mừng năm mới."
" Hôm nay bọn anh được nghỉ, có người đã về nhà, còn người nào chưa về thì đều đến nhà của Châu Kha Vũ rồi, anh không muốn đi, anh muốn nói chuyện với em."
Trong điện thoại đã có mười mấy cái video dài ngắn như này, đều là Santa tự nói chuyện một mình, trừ việc đó ra anh cũng không biết làm gì hơn.
"Em nhìn xem đây là nơi nào?" Santa cầm điện thoại lên, hướng về phía phòng quay một vòng, "Đây là phòng của em."
Châu Kha Vũ bảo anh sớm chọn quà sinh nhật, Santa liền nói anh muốn cùng Châu Kha Vũ đổi phòng.
Santa nói xong lại có chút sợ hãi, anh sợ bọn họ phát giác ra anh vẫn còn nhớ tới Lưu Vũ, cũng sợ bọn họ lại một lần nữa nhận định tinh thần của anh có vấn đề.
May thay cuối cùng Châu Kha Vũ cũng không do dự gì, đồng ý sẽ đổi phòng cho anh.
Sau đó, trong thời gian suốt một tuần, Santa tất bật khôi phục diện mạo căn phòng về như cũ.
Anh đối với căn phòng này rất đỗi quen thuộc, không thua gì phòng của mình.
Trước kia khi không có việc gì anh đều sẽ muốn chạy qua căn phòng này, anh biết rõ màu chiếc ga giường kia, trên giường có ba cái gối, đầu giường thắp đèn xông tinh dầu...!
Santa nhìn thấy chiếc giường gần như khôi phục được giống hồi trước, vuốt vuốt chóp mũi chua xót, đem nước mắt nhịn trở về.
" Anh đã từng ngủ ở giường của em, oa, nếu như em biết liệu có cảm thấy đáng sợ hay không? Châu Kha Vũ một mực lấy chuyện này dọa anh để anh dạy cậu ta nhảy, còn để cậu ta sai vặt..."
Santa lúc đó luôn khóc lóc ăn vạ đổ thừa Châu Kha Vũ không tha cho mình, quang minh chính đại ở phòng này không đi, làm bộ chơi điện thoại lén lút nhìn người con trai lòng mình.
Lưu Vũ cẩn thận tháo phụ kiện, tắm rửa xong mặc đồ ngủ toàn thân đều thơm ngào ngạt, cậu cũng nằm trên giường xem điện thoại, thật khiến người ta muốn ôm cậu vào trong lòng.
Sau này có một ngày, Santa chờ mãi Lưu Vũ vẫn chưa về.
Bản thân anh lại không dám hỏi, đành phải dính lấy Châu Kha Vũ bắt cậu ta hỏi.
Châu Kha Vũ không lay chuyển được ông anh, hơn nửa đêm mà còn phải gửi wechat cho Lưu Vũ hỏi sao còn chưa về, Lưu Vũ rất nhanh đã trả lời: công việc, khách sạn, cảm ơn.
Không biết vì sao, Châu Kha Vũ có một loại cảm giác không nói