Thời điểm Lưu Vũ ôm bó hoa lớn quay lại khu vực nghỉ ngơi, người đại diện bị dọa đến nói chuyện cũng cà lăm: "Chuyện...!chuyện...!chuyện gì vậy? Có...có...có fan hâm mộ trà trộn vào sao?"
"Không có," Lưu Vũ lắc đầu, "Của bạn tặng."
Người đại diện còn có chút không tin, vội vàng gọi nhân viên công tác lại kiểm tra xung quanh một chút.
Lưu Vũ giao hoa cho trợ lý, cẩn thận căn dặn cô phải chăm sóc hoa thật tốt, tuyệt đối không được rời tay.
Trợ lý không hiểu cho lắm nhưng nhìn thấy Lưu Vũ ôm bó hoa lộ ra vẻ ôn nhu lại mỉm cười ngọt ngào mà chấn kinh, cô ta chưa từng thấy Lưu Vũ có vẻ mặt như vậy bao giờ, vội vàng ôm lấy bó hoa như ôm một đứa bé, liên tục cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt.
Buổi fanmeeting kết thúc mỹ mãn, lúc trở về, Lưu Vũ là người đầu tiên lên xe, cậu vẫn cầm theo hoa hồng của mình, tiến đến đuôi xe, cũng không kéo rèm cửa để giao lưu với fan hâm mộ, cậu lặng lẽ ngồi một mình.
Tiểu Cửu lúc lên xe vốn muốn ngồi cạnh cậu, thế nhưng không biết vì cái gì, trên người cậu giống như bị bao quanh bởi một từ trường người sống chớ đến gần, Tiểu Cửu đành phải nhìn mấy lần, chuyển sang ngồi ở bên cạnh Pai Pai.
Lưu Vũ cẩn thận nâng lưu từng cánh hoa, mỗi cánh hoa đều chứa đựng từng hồi ức của cậu và Santa, từ ký túc xá trên đảo Hải Hoa đến kí túc xá tập thể Into1 rộng lớn, từ lần đầu ngoài ý muốn hợp tác tới màn múa sau này do hai người đặc biệt biên đạo, từ món Sushi của Nhật Bản đến Tiểu Long Bao của Trung Quốc...!Thì ra giữa chúng ta đã từng có nhiều hồi ức như vậy, nhưng sao cậu vẫn còn chưa vừa lòng...
Ý cười bò lên trên gương mặt Lưu Vũ, Lưu Vũ đột nhiên nghĩ đến lúc trước bản thân khi choáng váng còn nghi ngờ có phải Santa hạ độc với mình hay không, cậu đỏ mặt, khẽ cắn môi một chút, ấn đầu ngón tay lên chiếc gai nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Santa, xin anh hãy dẫn em về nhà."
Lần này, em cam tâm tình nguyện.
Qua mấy ngã rẽ thân xe lắc lư, Lưu Vũ nghiêng đầu nặng nề thiếp đi, cậu mơ về một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, cũng mơ tới cảnh nắm tay người bản thân thích một đời một kiếp, cậu nghe được Santa nói, anh thích em, Lưu Vũ, anh thích em.
Lưu Vũ mở to mắt, vẫn là căn phòng quen thuộc của bản thân, cậu quay đầu một chút, thấy đầu giường đặt một bó hoa hồng to đỏ tươi, Lưu Vũ có chút sợ hãi, sợ hãi đây bất quá lại chỉ là mơ, cậu tranh đấu một hồi, rốt cuộc mới mở điện thoại ra, nhìn kĩ thời gian nhiều lần, chung quy là sợ bản thân nhìn sai từng phút từng giây.
Lưu Vũ vọt ra khỏi vòng, căn bản không để ý trong phòng còn một người đang ngủ say, tay chân vội vàng, lảo đảo, va vấp trong đêm tạo ra tiếng động không nhỏ, thế nhưng cậu không để ý, cũng không muốn để ý nhiều như vậy, cậu muốn gặp anh, ngay bây giờ, ngay bây giờ.
Lúc Lưu Vũ xông ra khỏi phòng, Santa đã ở ngay trước mặt, anh cũng chạy từ trong phòng anh ra, đi chân trần, cầm điện thoại, vành mắt đỏ ngầu, tham lam lại không dám tin vào điều mình thấy.
Lưu Vũ nghẹn ngào nói: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Santa liều mạng gật đầu, nước mắt đều không ngừng chảy ra: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Em trở về rồi, Santa, em đã trở về...
Lưu Vũ rất muốn mắng anh một trận, mắng anh sao để cậu chờ lâu như vậy, cũng muốn đánh anh một trận, đem tất cả những ủy khuất và tức giận trút ở trên người anh, nhưng Lưu Vũ lại chỉ chạy lên trước, nhào vào trong lòng anh, nặng nề hôn lên môi anh.
Santa thậm chí còn bị đẩy lùi mấy bước, anh tùy tiện ném di động xuống đất, hai tay đem cả người Lưu Vũ bế bổng lên, hai người ai cũng không muốn tách ra, lảo đảo va va chạm chạm mà hôn, không biết ai không cẩn thận đập vào môi người kia, cũng không rõ ai không nắm chắc lực đạo cắn trúng lưỡi người còn lại, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta thoát khỏi hai cái thời- không mới có thể lần nữa đứng trước mặt nhau.
Lưu Vũ bị hôn đến không thở nổi, cậu không thể không lùi về phía sau một chút, con mắt ướt sũng cứ như vậy