Santa chỉ cảm thấy làm sao mà hôm nay mình nói cái gì cũng sai, làm cái gì đều giẫm phải lôi, anh mơ hồ nhìn Lưu Vũ bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ đỏ cả lên, nói: "Anh, anh...!anh không phải...!Anh anh..."
"Anh còn không bằng anh ta đâu!" Lưu Vũ tức giận quay đầu đi tắm.
Trương Gia Nguyên xem kịch vui trước mặt mà không khỏi kích động, tay đập thẳng đùi: "Cả hai đều muốn! Còn không bằng anh ta! Má ơi lượng tin tức này, sao xuất hiện nhiều nhân vật vậy?"
Kích động là Trương Gia Nguyên kích động, nhưng đùi bị đánh lại là đùi của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên trâu bò thế nào thì khỏi cần nói, Châu Kha Vũ bị đau đến mức mặt mũi nhăn cả lại, đẩy tay Trương Gia Nguyên ra, nghiến răng nghiến lợi: "Tự đi mà đánh đùi mình!"
Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc lẻn qua chỗ Santa hóng chuyện bát quái, hỏi anh đắc tội gì với Lưu Vũ, Santa vẫn còn một mặt mộng mị, anh hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì, chuyện duy nhất có thể nghĩ tới chỉ có một, nói: "Gọi là Tiểu Vũ, nhưng em ấy nói không được gọi vậy."
"Cái này có cái gì mà không được?" Trương Gia Nguyên không hiểu.
"Có lẽ nào do đã có quá nhiều người gọi, không đủ thân mật chăng?" Mạch não của Lâm Mặc từ trước đến nay hơi đặc biệt, "Hay thử gọi...!Bảo bối, điềm tâm, Honey, em yêu..."
"Lâm Mặc, không được làm hư Santa!" Trương Gia Nguyên nghiêm khắc trách cứ.
"Vậy nói thử một cái nghe xem?"
"Vậy, vậy gọi là lão bà được không?"
"Thôi dẹp đi.
Nghe Trương Gia Nguyên nói tốn cả thời gian!"
Châu Kha Vũ thấy Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên kẻ này một câu, kẻ kia lại một câu, đã cười đến mức lăn lộn cả ra đất.
Santa không biết bọn họ tranh cãi cái gì, đứng dậy vỗ vỗ quần đi tìm Lưu Vũ.
Thời điểm Santa tìm tới Lưu Vũ, cậu đã tắm xong, đang ngồi sấy tóc.
Cậu nhìn thấy Santa, lại cố ý quay lưng đi không để ý tới anh, Santa cũng không nói chuyện, chỉ cầm lấy máy sấy tóc trong tay cậu, Lưu Vũ cũng không có tránh, mặc cho anh lấy, giúp mình sấy tóc.
Đầu ngón tay kích thích sợi tóc, gió ấm lay lay tóc, Lưu Vũ lén lút nhìn qua gương, thấy Santa thành thành thật thật đang giúp mình sấy tóc, ánh mắt của anh theo động tác tay từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, bộ dạng tinh tế chu đáo, tăng thêm mấy phần đẹp trai.
Lưu Vũ, ngoài miệng luôn nói trong nhóm người đẹp trai nhất là Châu Kha Vũ, trong lòng lại chỉ cảm thấy Santa chỗ nào cũng đẹp trai, bộ dạng lạnh lùng đẹp trai, bộ dạng ngốc nghếch cũng rất đẹp trai.
Santa tắt máy sấy, sờ sờ tóc, còn ấm ấm dễ chịu, anh muốn ôm Lưu Vũ, nhưng là nghĩ đến cậu đã tắm, chỉ có thể nắm tay của cậu mà lắc lắc: "Thật xin lỗi a."
"Xin lỗi điều gì?" Lưu Vũ hỏi lại.
"Không biết a." Santa thành thật trả lời.
Giữa những người yêu nhau thường hay có mấy cái trò giận dỗi vớ vẩn, nếu là Lưu Vũ trước kia có thể cũng sẽ như vậy, thế nhưng sau khi trải qua sự việc lần này, Lưu Vũ thật sự cảm thấy mỗi giây mỗi phút giữa bọn họ đều không đáng để lãng phí, cậu nhìn Santa nói: "Nếu có một người giống anh như đúc, em lựa chọn anh ta, anh có thể chấp nhận sao?"
Santa khó hiểu nói: "Thế nhưng không có người thứ hai như anh mà."
"Có!" Lưu Vũ ủy khuất mím môi, chuyện này bất kể lúc nào cậu nhớ tới đều cảm thấy chua xót, "Santa, anh hỏi em đi tới nơi nào, em cũng không biết em đã đi tới nơi nào, nơi đó tất cả mọi người vẫn vậy, thế nhưng lại có thêm một người giống em như đúc."
Santa lẳng lặng nghe cậu nói, nắm thật chặt tay của cậu, giống như làm thế này có thể đem dũng khí cùng yêu thương liên tục không ngừng truyền cho cậu.
"Cậu ta trở nên càng ngày càng giỏi, so với em còn giỏi hơn, tất cả mọi người đều thích cậu ta, Santa cũng thích cậu ta..." Sau khi nói đến đây, nước mắt rốt cuộc vẫn là trào ra, Lưu Vũ xuyên qua những giọt nước mắt nhìn về phía Santa, "Cho dù hiện giờ biết người kia không phải là anh, nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu."
Santa không biết nên nói cái gì, anh giống như trong nháy mắt hiểu rõ bảo bối của anh đến cùng là sợ cái gì, mà nỗi sợ này một phần lại bắt nguồn từ anh.
"Ở cái thế giới kia, Santa gọi cậu ta là Tiểu Vũ, em không muốn nghe đến hai chữ này nữa, ai cũng có thể gọi em như vậy, anh thì không thể, em không muốn từ trong miệng anh nghe