Tô Kiệt cảm thấy có lẽ mình đi ra ngoài không có xem lịch...!Cũng không đúng, hôm nay căn bản không có đi ra ngoài, hoàn toàn là tự hai người này tìm tới cửa, ài, đây coi là tới cửa gây chuyện sao? Có thể báo cảnh sát không?
Santa rất hiển nhiên là e ngại Tô Kiệt, loại e ngại này bắt nguồn từ tình cảm đối với Lưu Vũ, bởi vì mặc kệ Santa ưu tú bao nhiêu, ở trong mắt Tô Kiệt đều là không cách nào xứng đôi với Lưu Vũ, đặc biệt là giới tính nam của anh, điểm này đã đủ tắt đèn rồi.
Lưu Vũ nói, Tô Kiệt với cậu mà nói, không chỉ là người thân, cũng là Bá Nhạc, cho nên, Santa ngay từ đầu đã đem Tô Kiệt đặt ở vị trí rất cao, nhưng mà...!anh vẫn rất ghen tỵ, ghen tỵ Lưu Vũ ở trước mặt Tô Kiệt có thể sống như một đứa trẻ, cậu sẽ nũng nịu biết bán manh, đây không phải bộ dạng có vẻ hơi khoa trương trước ống kính, mà là ở sâu trong nội tâm đã ỷ lại Tô Kiệt.
Santa biết không nên, nhưng anh vẫn rất để ý điều này.
Bởi vì yêu cậu, nên có chút không nói đạo lý.
Ánh mắt Tô Kiệt nhìn chằm chằm Santa quả thực có chút đáng sợ, đa số thời điểm Tô Kiệt đều biết chừng mực, giờ khắc này lại có vẻ hơi thô lỗ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Santa có lẽ đã chết mấy lần rồi.
Santa không tiếp nổi ánh mắt của Tô Kiệt, chỉ có thể tránh tránh, thế nhưng cơ thể của anh, từ đầu đến cuối vẫn chắn ngang ở giữa Lưu Vũ và Tô Kiệt, Santa dùng chính cơ thể của mình cường thế tách rời hai người ra, anh vì kính nể nên sợ hãi trước Tô Kiệt, nhưng cũng vì yêu mà bảo hộ Lưu Vũ.
Loại hành vi ngây thơ lại ngốc hề hề này của Santa làm cho Lưu Vũ trong lòng chua xót, cậu có chút ngẩng đầu lên nhìn gò má Santa, cúi đầu nở nụ cười ngọt ngào mà khẽ dựa vào vai của anh, cậu làm sao lại cho đến ngày nay mới ý thức tới bản thân yêu anh đến cỡ nào, thời điểm anh tỏ tình sao cậu lại nỡ cự tuyệt...
Tô Kiệt tức giận đến mức mắt bốc kim quang, ngón tay hận không thể chỉ lên trán Santa: "Cậu cậu cậu...!Cậu buông tay cho tôi, cậu là cái thá gì, thời điểm thằng bé không mặc quần chạy lông nhông ở nhà tôi, cậu còn không biết đang ở cái nơi nào nữa!"
"Em ấy...!em ấy..." Santa không biết ở đâu ra dũng khí còn dám mạnh miệng, "Hiện tại không giống, em ấy đã trưởng thành."
Không hợp lẽ thường! Làm trò cười cho thiên hạ! Trưởng thành thì làm sao, trưởng thành thì không còn là em trai Tô Kiệt này nữa sao?
Nghĩ đến đây, Tô Kiệt càng nổi cơn thịnh nộ: "Cậu còn có mặt mũi nói sao? Còn em!" Tô Kiệt lại chỉ vào Lưu Vũ nói, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì với em? Sao anh không biết em thích đàn ông?"
"Em không có thích đàn ông, em chỉ thích Santa." Lưu Vũ khí thế hùng hồn nói.
Santa cảm động, không khỏi quay đầu nhìn Lưu Vũ, bộ dạng oan ức lại cảm động kia càng giống một con cún bự, Lưu Vũ nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái mũi của anh.
Còn Tô Kiệt chỉ cảm thấy một loạt dấu chấm hỏi lơ lửng trước mặt.
Đuổi đi còn kịp không? Hiện tại liền đuổi đi!
Tô Kiệt cũng coi như là người từng gặp qua sóng to gió lớn, cuối cùng cũng không có tức đến mất lý trí, chỉ vào Santa nói: "Cậu đối với Tiểu Vũ nhà chúng tôi có ý gì? Là nói cho vui sao?"
"Không có!" Santa vội vàng nói, "Là nghiêm túc, em muốn cùng em ấy kết hôn."
Lưu Vũ sửng sốt một chút.
Vì sao muốn nói cho Tô Kiệt biết, một mặt đúng là cũng lo lắng vạn nhất truyền ra tin đồn, Tô Kiệt có kinh nghiệm nhiều năm có thể giúp một tay ngăn cản, một mặt khác, Lưu Vũ cũng là muốn đưa cả hai ra khỏi vướng mắc vấn đề kia.
Lúc đi tới đây, Lưu Vũ cũng không có hi vọng xa vời Santa có thể đứng ra chống lại áp lực từ Tô Kiệt, cậu cảm thấy mình có thể chống đỡ nổi, Santa đi cùng là đủ rồi.
Thế nhưng mà giờ khắc này, người này lại nguyện ý ngăn ở trước mặt mình, rất thẳng thắn nói "Muốn cùng Lưu Vũ kết hôn", Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy, có thể đem tất cả giao cho anh, Santa nhất định có thể bảo hộ mình chu toàn.
Nhưng Tô Kiệt không có bị cảm động, ngược lại nói: "Cậu chạy tới làm phiền tôi làm gì? Cha mẹ cậu biết chuyện này không?"
Santa bị hỏi ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: "Còn chưa biết, bởi vì, bởi vì xa..."
"Cậu chớ cùng tôi nhiều lời, cậu nói cậu đối với Tiểu Vũ là nghiêm túc, vậy trước tiên cậu đi nói với ba mẹ cậu, bọn họ nếu không có ý kiến, tôi cũng không có ý kiến!"
Lưu Vũ ở một bên lẩm bẩm: "Nhật Bản xa như vậy, lại không đi được!"
Tô Kiệt bị em trai bảo bối chọc tức: "Không đi được thì không thể gọi điện sao? Không thể video call sao? Hiện tại, lập tức, ở ngay trước mặt tôi, đem cái tin dữ này báo cho bọn họ!"
"Tin dữ gì chứ?" Lưu Vũ không phục, "Em ngoại trừ việc là nam ra, còn lại đều rất đáng yêu."
"Nhảm nhí!" Tô Kiệt không lưu lại cho Lưu Vũ chút thể diện, "Người Nhật Bản bọn họ hình dung mèo nhỏ chó nhỏ mới dùng đáng yêu."
Mắt thấy hai anh em sắp cãi vã, Santa vội vàng chen vào nói: "Có thể, có thể, em hiện tại liền gọi điện cho mẹ em."
"Đợi một lát!" Tô Kiệt coi như vẫn còn tỉnh táo, vội vàng nói, "Cậu nói tiếng Nhật tôi nghe không hiểu, tôi làm sao biết cậu có lừa tôi hay không?"
"Anh yêu cầu thật cao!" Lưu Vũ nhịn không được trêu chọc, "Muốn gọi điện thoại cũng là anh, nghe không hiểu cũng là anh, Santa nếu phải nói tiếng Trung thì làm sao bên kia nghe hiểu được."
Tô Kiệt trừng mắt nhìn Lưu Vũ, lại nói với Santa: "Gửi ảnh! Gửi một tấm ảnh nhìn là biết không bình thường."
Lưu Vũ thực sự đối với cách dùng từ của Tô Kiệt rất có thành kiến: "Không bình thường là có ý gì?"
Tô Kiệt cũng cố ý nói: "Chính là để cho người ta nhìn vào cũng cảm giác được hai đứa là mối quan hệ không đúng kia."
Lưu Vũ tức giận chu chu mỏ không nói lời nào.
Santa cảm giác chính mình cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sức chiến đấu của Tô Kiệt dường như mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, Santa nhìn Tô Kiệt một chút, vội vàng mở album ảnh của điện thoại di động, tìm lấy một bức ảnh, đưa tới trước mặt Tô Kiệt nói: "Cái này có thể chứ?"
Tô Kiệt lắc đầu nói: "Không được, cái này không phải giống ảnh chụp chung thương mại bình thường sao?"
Santa tiếp tục lật qua lật lại, lại lật ra một bức khác nói: "Vậy cái này anh thấy có được không?"
"Không được!" Lưu Vũ chen vào nói, "Cái này không được, nhìn tối, nhìn da không trắng gì cả."
"Vậy cái này?"
"Bức nay chọn góc chụp không tốt, mặt em nhìn biến dạng cả rồi, không được!"
"Cái này thì sao, nhìn rất được, rất xinh đẹp."
"Ai nha không được! Trạng thái hôm đó của em không tốt, mắt thâm quá rồi, được rồi, để em tìm thử trên điện thoại của em."
Mắt thấy