Lưu Vũ mở hộp quà ra, là một bộ Phi Ngư Phục, bảo sao lại nặng như vậy.
Đường kim mũi chỉ, chất vải, màu phối đều rất kinh điển.
Nghĩ đến thì cũng tiện.
Bọn họ biết Lưu Vũ thích Hán phục, rất dụng tâm mà chọn quà.
Lưu Vũ sờ hoa văn cá bay bốn móng trên đó, lặng lẽ nói một tiếng:" Cảm ơn."
(Sau khi tra qua baidu và gg thì được biết Phi Ngư phục ngày xưa là bộ trang phục dành cho Cẩm Y Vệ.
Phi Ngư là một loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh, đuôi cá.
Nó là "cá"nhưng lại có móng????)
Thế nhưng dù cảm động đến đâu, cũng không át được cảm giác mất mát và nghi hoặc nơi đáy lòng.
Không rõ tại sao lại cảm thấy món quà này không bằng hoa hồng hôm qua đâm trúng cậu.
Lưu Vũ mở điện thoại ra, mở cả hai cái mang theo bên người, cậu nhìn thời gian trên màn hình không dám chớp mắt, thậm chí không dám hô hấp.
11:55, 11:56, 11:57...!
Lưu Vũ lấy tay phải nắm thật chặt tay trái, dùng cảm giác đau đớn rất nhỏ kia để xác định đây là thực tại.
11:58, 11:59...!
Còn một phút nữa...!
Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hai cánh tay che kín hai cái điện thoại, thở gấp.
Trong mắt vậy mà tự nhiên có nước mắt.
Cậu sợ hãi lặp lại ngày 24, nhưng lại càng sợ sẽ chuyển sang ngày 25.
Cậu chớp mắt, nhẫn nhịn thu lại nước mắt vào trong, lại liên tục hít sâu mấy cái để làm dịu đi sự mất mát và hoảng loạn đang bao trùm lấy bản thân.
Cuối cùng, Lưu Vũ cũng chậm rãi dời tay đi, thời điểm nhìn vào màn hình, giọt nước mắt mà cậu cố gắng nhẫn nhịn trong nháy mắt lại trào ra, Lưu Vũ chớp mắt một cái liền rơi xuống.
Giọt nước mắt trong suốt rơi ở trên màn hình sáng, vỡ thành một bông hoa kết cườm xinh đẹp.
00:00, 00:01...!
Ngày 25, tháng 8, năm 2021.
Đã qua.
Lưu Vũ không biết bản thân đang khóc vì cái gì.
Đây xem như đã là tốt nhất rồi, nếu như cứ lặp lại ngày 24 thì không biết sẽ kinh khủng đến mức nào.
Về phần màn bày tỏ kia, đại khái chỉ là một giấc mơ đi...!
Lưu Vũ tự an ủi mình như vậy, cậu ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy có lẽ hết thảy mọi việc sẽ ổn.
Thế nhưng càng muốn ngủ, cậu lại càng tỉnh, tỉnh đến mức có thể nhớ lại những chi tiết nhỏ không đáng kể, sự mất mát trong mắt Santa, âm thanh anh nhẹ nhàng đóng cửa, những giọt nước đọng trên hoa hồng...Chân thực quá, có chút nào giống một giấc mơ đâu.
Ngoài ra, còn nhớ cảm giác đau khi bị gai hoa hồng đâm trúng, rõ ràng là đã chảy máu.
Lưu Vũ đưa tay phải lên, nhìn chằm chằm ngón tay, phát hiện có vết thương gần như không nhìn thấy.
Đó là một điểm nhỏ nhỏ, giống như một lỗ kim nhỏ do lấy máu đầu ngón tay ở bệnh viện để lại, màu đỏ sẫm.
Đây không phải mơ, không phải là mơ...!
Lưu Vũ vội vàng xuống giường, suýt chút nữa chạy tới cửa phòng, lại bị chính lí trí của bản thân kéo lại.
Đêm hôm khuya khoắt, thực sự không tiện quấy rầy đồng đội cho lắm, cậu liền ở trong phòng đi tới đi lui.
Cậu nhìn chằm chằm cái giường của Châu Kha Vũ.
Lưu Vũ vốn không nguyện ý cùng người khác ở chung, chỉ là do rút thăm trúng nên phải chấp nhận như vậy.
Cậu không phải nghĩ xấu về Châu Kha Vũ, nhưng thật sự phòng đôi không có sự riêng tư, cho nên mỗi lần Châu Kha Vũ ngủ lại ở phòng người khác, Lưu Vũ trong lòng đều rất vui.
Duy chỉ có lần này, không có Châu Kha Vũ ở đây cậu lại có chút lo nghĩ.
Nếu có, cậu có thể lay người tỉnh, giúp mình nhìn xem cái vết thương nhỏ này có thật sự tồn tại không.
Nóng lòng lo nghĩ kiểm chứng làm cho Lưu Vũ căn bản là không có cách nào ngủ nổi.
Cậu thật vất vả nhịn đến khi ngoài cửa có tiếng động mới vội vội vàng vàng mở cửa ra ngoài.
Là Riki, ngủ đến mức đầu biến thành cái ổ gà, đang mơ mơ màng màng.
Lưu Vũ không quan tâm có đột ngột hay không, kéo Riki lại, để tay trước mặt mà hỏi:" Anh có thể nhìn thấy không?"
Vừa dậy Riki còn có chút mơ màng chưa tỉnh táo.
Tư thế và câu hỏi của Lưu Vũ như thể đang kiểm tra xem anh có bị mù hay không, Riki bị dọa đến thanh tỉnh, ngạc nhiên nhìn bốn phía một vòng:" ukm, có thể thấy."
"Em nói," Lưu Vũ chỉ chỉ đầu ngón tay của mình," em bị đâm bị thương, anh có thấy không?"
Riki chăm chú nhìn một chút, có thể nhìn thấy một chấm đỏ rất nhỏ.
Lưu Vũ gọi cái này là đâm bị thương? Gọi nó là vết thương cũng không hợp thói thường quá rồi.
Nhưng Riki vẫn thành thật gật đầu nói:" Có thể thấy."
Câu trả lời của Riki giống như cho Lưu Vũ một liều thuốc an thần, cậu chậm rãi thu ngón