Vị trí vốn là giường của Lưu Vũ giờ lại trống không chỉ có một chiếc sô pha lười.
"Giường đâu rồi..." Santa thì thầm trong vô thức.
Châu Kha Vũ chỉ giường mình nói:" Chẳng phải chỗ này sao?"
Santa đến gần mấy bước, đi loanh quanh tại chỗ trống trên sàn nhà.
Anh ngẩng đầu, trông mong nhìn Châu Kha Vũ nói:" Chỗ này, chỗ này, giường chỗ này đâu?"
"Không có Lưu Vũ nào cả..." Biểu hiện dị thường của Santa khiến Châu Kha Vũ thậm chí không dám lớn tiếng trả lời.
Châu Kha Vũ thử trấn an Santa nói:" Không có Lưu Vũ, Santa, em ở một mình..."
Santa mặt đã đỏ bừng, trong mắt không rõ từ khi nào đã xuất hiện đầy tơ máu.
Anh cười giống như đang tự giễu:" Ha ha làm sao có thể, phòng lớn như thế mà, phòng này là phòng đôi cho nên mới lớn như vậy..."
"Căn phòng này lớn vì ngay từ đầu đã lớn mà..." Châu Kha Vũ cẩn thận từng chút một nói:" Lúc chia phòng mọi người nói đây là đãi ngộ của C vị nên mới để cho em ở..."
"..." Santa nhất thời vậy mà không biết nói gì với bọn họ, vội vàng lấy điện thoại di động ra:" Không nói với mọi người nữa, giờ trực tiếp gọi Lưu Vũ hỏi em ấy hiện đang ở đâu."
Tiểu Cửu vụng trộm kéo góc áo Riki, ghé vào tai nhỏ giọng nói:" Santa không sao chứ, có vẻ không được bình thường a..."
Không chỉ có Tiểu Cửu cảm thấy Santa không bình thường, Riki cũng thấy vậy, Châu Kha Vũ lại càng cảm thấy như vậy.
Ba người bọn họ không tự chủ xếp hàng đứng cạnh nhau, nhìn đồng đội trước mắt.
Chỗ kia, Santa hai tay run run không ngừng vuốt màn hình lên xuống.
Tìm không thấy, tìm không thấy, tìm không thấy wechat của Lưu Vũ, cũng tìm không thấy số điện thoại của cậu.
Rõ ràng đã lưu trong điện thoại, cài đặt để ở đầu danh sách, thế nào lại không tìm thấy.
Santa chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như hiện tại, anh mờ mịt ngẩng đầu nhìn ba người, bất lực hỏi:" Tại sao không có?"
Ba người không ai dám trả lời anh.
Santa lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh mở album ảnh.
Các bức ảnh lần lượt hiện lên.
Anh nhớ rõ là có, không chỉ là có mà còn có rất nhiều, là ảnh anh lôi kéo cậu cùng chụp chung.
Tại sao giờ lại không có? Một tấm cũng không có?
Santa lại nhìn về phía các đồng đội, anh cắn chặt môi, khịt khịt mũi nói:" Mọi người đã động vào điện thoại của tôi phải không? Là ai? Không tìm thấy được Lưu Vũ..." Santa nghẹn ngào nói, dáng vẻ như cậu bé lớn xác bị cướp đi chiếc xe ô tô đồ chơi yêu thích, đáng thương và cũng thật thảm hại.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía Santa, ai cũng không dám nói gì.
Santa không được ai đáp lại, bối rối mở đủ loại ứng dụng lên, muốn tìm manh mối gì đó Lưu Vũ để lại.
Anh tra tên Lưu Vũ, chỉ ra mấy người trùng tên.
Anh tra sáng tạo doanh, cũng không có Lưu Vũ.
Cuối cùng anh tra Into1, phía trên lại ghi rõ C vị Into1: Châu Kha Vũ...!
Santa dơ tay vuốt mặt một cái, tay dính đầy nước mắt.
Anh thậm chí còn không phát hiện ra là bản thân đang khóc.
Thế giới xung quanh Santa sụp đổ.
Lúc này Santa đột nhiên nhớ tới weibo, anh đã tự mình đăng ảnh chụp chung với cậu trên đó.
Santa như thấy được hi vọng, lục lại tài khoản của bản thân.
Vốn dĩ là ảnh chụp chung của hai người, giờ lại chỉ còn mình Santa.
Không có Lưu Vũ.
Cái này cũng quá buồn cười rồi.
Santa cảm thấy buồn cười đến chết mất.
Anh chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại di động nói với ba người kia:" Mau nhìn, mọi người mau nhìn, chỗ này vốn là có Lưu Vũ, tôi khoác vai em ấy, nếu không tôi đứng như vậy chẳng phải quá kì quái sao?"
Châu Kha Vũ muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám mở miệng.
Nhưng Santa chấp nhất mà nhìn chằm chằm mãi, cuối cùng Châu Kha Vũ đành ăn ngay nói thật:" Lúc trước khi anh đăng ảnh này, fan lấy pts thành ảnh chụp cùng bạn trai rồi đăng lên, kết quả một đống người vào chửi anh nịnh fan, anh không nhớ?"
"Không phải, không phải! Mọi người đều đang nói gì kì quái vậy? Tại sao..."
Riki nắm chặt tay Santa muốn anh tỉnh táo lại:" Em mới là người đang nói điều kì quái gì vậy?"
Santa hất Riki ra, lùi lại cảnh giác nhìn người trước mặt, cho đến khi dựa vào tường không còn đường lui nữa, há miệng run rẩy cầm điện thoại:" Không được, không không..
Phải tìm tiếp, phải tìm tiếp.."
- ---------
Hai tháng vội vã trôi qua, không còn phát sinh chuyện gì kì quái, Lưu Vũ không thể không thừa nhận chuyện kia đại khái là bản thân tự mình mơ giống thật.
Công việc phức tạp và bận rộn gần như chiếm hết sức lực mỗi ngày của Lưu Vũ, cậu dần quên đi những chuyện nhỏ không đáng kể kia.
Sắp tới 11/11, trong nhóm ai ít nhiều đều phải livestream, lên hình, tuyên truyền, mang hàng, Lưu Vũ cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cậu sẽ tràn ngập nào là son phấn, nào là túi sách, nào là quần áo...!
Khi chưa debut thì muốn debut, mà debut