Riki ngồi cạnh nhìn anh, Santa cũng quay đầu nhìn lại một chút, mỉm cười một cái:" Không sao đâu, để mọi người lo lắng rồi."
Ngữ khí Santa điềm đạm lại nhu hòa cũng làm cho Riki an tâm một chút.
Vốn cũng không phải là người nói nhiều, sau đó cũng chỉ còn mình người đại diện lải nhải liên thiên về chút việc lớn việc nhỏ.
Đúng như người đại diện nói, gần đây Santa ngoại trừ một chút hoạt nhóm thì không còn có lịch trình cá nhân.
Anh cũng không phàn nàn gì, mỗi ngày chính là nhảy một chút, sắp xếp đội hình nhảy, anh cũng không nhắc lại cái tên đó, dường như thật sự đã chữa khỏi bệnh.
Đến ngày hẹn với Hứa Manh, Santa che kín người mới đi đến chỗ hẹn.
Đó có lẽ là nơi cô ta sống.
Một nơi mặc dù không lớn ngược lại điều kiện không tệ.
Hứa Manh dẫn Santa tới phòng khách còn rót cho anh một cốc nước.
Santa không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem một cái thẻ đặt lên bàn nói:" Mật mã là số hiệu của tôi ở nơi đó."
Hứa Manh cũng không khách khí, trực tiếp đem thẻ bỏ vào túi.
Santa nhấp một miếng nước, hơi ngượng ngùng mà hỏi:" Không ảnh hưởng công việc của cô chứ?"
"Không có!" Hứa Manh thờ ơ nói:" Dù sao tôi cũng nghỉ việc rồi!"
Santa hơi kinh ngạc:" Là bởi vì giúp tôi sao?"
"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là lấy được từ anh một khoản tiền liền không muốn cùng những người đó ở chung một chỗ nữa.
Nơi đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì!"
Santa có chút thở dài, anh hơi xấu hổ đứng dậy muốn tạm biệt.
Hứa Manh gọi anh ở lại:" Santa, tôi không thể không nhắc nhở anh, nếu anh lại đi khắp nơi tìm Lưu Vũ gì đó, cũng sẽ không có lần thứ hai tôi cứu anh!"
Santa biết cô ta là có ý tốt nhắc nhở, liền gật đầu một cái nói:" Cảm ơn."
"Anh rất yêu người đó sao?" Hứa Manh đột nhiên hỏi.
Santa sửng sốt một chút:" Sao cô hỏi vậy?"
"Một người đã bị cả thế giới lãng quên, nhưng vẫn còn có người nhớ kỹ, tìm kiếm, chỉ có thể là yêu."
Santa khẽ gật đầu:" Đúng, tôi rất yêu em ấy."
" Người đó là ai? Là lão bà của anh? Hay bạn gái?
Santa kì quái nhìn Hứa Manh một chút, giải thích nói:" Tôi đã tỏ tình với em ấy, chỉ là em ấy đã từ chối, với cả em ấy là nam."
Trong nháy mắt Hứa Manh lộ ra biểu cảm sững sờ, nhỏ giọng thì thào:"...nam ư..."
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì..." Hứa Manh một lần nữa điều chỉnh lại nét mặt của mình, tò mò hỏi:" Từ chối lời tỏ tình của anh, anh vẫn còn cố chấp như thế, chân ái a!"
Santa nghe ra được trong giọng nói của cô ta có vài phần trêu chọc, liền không muốn nói về chủ đề này nữa.
Hứa Manh ngừng đùa với anh, cô ta một lần nữa hỏi:" Lưu Vũ kia rốt cuộc là người thế nào?"
Vấn đề này, vô số người đã hỏi qua, Santa cũng đã trả lời qua vô số lần, thế nhưng là không ai tin, cũng không có một chút chứng cứ nào có thể chứng minh Lưu Vũ thực sự tồn tại.
Santa vốn không muốn liên quan gì tới người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ Santa đột nhiên hiểu được minh chứng Lưu Vũ tồn tại lớn nhất, đúng như cô ta nói tới, Lưu Vũ là ai, Lưu Vũ là người Santa yêu nhất, có thể rõ ràng định nghĩa ra em ấy, em ấy nhất định tồn tại, mình cũng nhất định có thể tìm thấy em ấy.
Huống chi có mấy lời, ngoại trừ người này, cũng không còn chỗ nào có thể nói.
Hứa Manh không phản bác lại quan điểm của Santa như bất cứ ai trong quá khứ, cô ta chỉ chăm chú lắng nghe, lẳng lặng chờ Santa hoàn toàn nói xong mới đặt câu hỏi: "Người nhà của cậu ấy cũng đều không nhớ rõ sao?"
"Trước khi vào bệnh viện tôi cũng đã đi tìm mẹ em ấy, còn có anh họ của em ấy, đều xem như những người thân cận với em ấy."
"Đều không nhớ rõ sao?"
"Không phải không nhớ rõ, căn bản không có hai người này." Santa nhớ tới vẫn còn có chút đau lòng, anh thở dài nói, "Giống như em ấy biến mất khỏi thế giới này thì mọi dấu vết liên quan đến sự tồn tại của em ấy đều sẽ bị xóa bỏ."
"Ảnh chụp, video, ký ức, tất cả đều