Trần Bình không thể nào tin được nhìn Vân Phong Nhã, nhìn thiếu niên nói giết người, giống như là một câu hôm nay sắc trời không tồi bộ dáng, lão đã như vậy nhân nhượng cầu xin, mà bọn họ vẫn không chịu buôn tha, lão tức giận nghiến răng nghiến lợi hét lớn lên.
" Vân Chiến, các ngươi lòng dạ như vậy độc át, vài đứa bé cũng không buôn tha, các ngươi không sợ người đời phỉ nhổ các ngươi Vân gia sao? Ta muốn xem Vân gia các ngươi về sau, làm sao làm người?"
" Ha hả, nếu ta vì sợ người đời phỉ nhổ, buôn tha ngươi con cháu, mà đổi lại về sau người thân ta bị thương tổn, ta càng đáng phỉ nhổ, càng đáng chết, người đời phỉ nhổ? Cùng ta có gì quan hệ?"
Trần Bình cả người đều run rẩy, chỉ có thể nói.
" Ngươi! " Một chữ, cũng không biết nói thêm cái gì.
Vân Chiến cũng không chờ hắn ở đó vô nghĩa lời nói, vung tay lên, thanh âm lạnh lùng nói.
" Giết.
"
" Không, buôn tha chúng ta đi!.
Tiếng hét thê thảm không ngừng vang lên, Vân gia người ở đây có ai không biết Trần gia đám người độc át, cho dù là sáu tuổi hài đồng cũng đã từng đem một lão nhân trên đường đánh chết, Trần gia người dạy ra hài tử có ai là người tốt.
Mà Vân Phong Nhã lúc này mài đẹp nhíu lại, vì nàng tinh thần lực cường đại, nên nghe được thanh âm của một nữ nhân phía sau viện, nói là có chuyện quan trọng liên quan đến nhị cửu cửu của nàng, cũng chính là mẫu thân của nàng nhị ca, là ngoại công tiểu nhi tử Vân Nguyên.
" Ngoại công, chuyện nơi này giao cho người sử lý, con đi sau viện xem xét một chút.
"
" Được.
" Vân Chiến không nghi ngờ đáp.
"Ta nói, chỉ cần các ngươi thả ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết bí mật có liên quan đến dòng chính, nhị thiếu gia Vân gia Vân Nguyên, ta nói là thật, ta muốn gặp các ngươi gia chủ.
" Nữ nhân không ngừng cầu xin vang lên.
"Ha hả, Trần gia chủ mẫu, đến bây giờ ngươi còn nói khoát, ngươi cho chúng ta là ngốc tử ư? Trần gia các ngươi đối với Vân gia chúng ta làm sự, ngươi cho rằng một câu nói bậy của ngươi, chúng ta sẽ tha cho ngươi sao? Nằm mơ đi!" Thanh âm hùng hậu của nam nhân trung niên vang lên.
Dứt lời, hắn không chút do dự đao vung lên chém xuống, ngay thời khắc này một dòng khí bay đến, chỉ nghe.
" Keng.
"
Thanh Đao bị linh lực đánh ra, thân Đao rung rẩy làm cho cả tay nam nhân đều tê dại.
" Kẻ nào.
"
Mười mấy người phòng vệ lên nhìn xung quanh, khi thấy đứng sau cửa hắc y thiếu niên khi, trong mắt đều là kích động không thôi, đồng thanh chấp tay cung kính hô lên.
"Cửu thiếu gia.
"
Vân Phong Nhã gật đầu xem như đáp lại, thanh âm có chút lười biến vang lên.
" Nữ nhân này ta đến sử lý, các ngươi đi làm việc các ngươi đi, nhân tiện nói với ta ngoại công ta về trước phủ.
"
" Vâng.
"
Chờ đám người đi lúc sau, Vân Phong Nhã không chút khách khí nắm cổ áo Trần gia chủ mẫu nhảy lên lưng Kim Bằng rời đi.
Mặt trời xuống núi, trong một viện tử trong phòng lớn trên ghế dựa, thiếu niên tay cầm một cái Truyền Tinh Thạch, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh như hàn băng, vì Truyền Tinh Thạch này là nàng từ Trần gia chủ mẫu nơi đó lấy đến, bên trong Truyền Tinh Thạch là một lão giả thanh âm, đại khái chỉ nói đám người được chọn làm con rối có vài người đã trốn thoát, trong đó có một người cốt linh là cực phẩm làm con rối, tên Vân Nguyên.
Mà tinh tức này là ba năm trước Trần gia chủ mẫu trở về mẫu tộc trên đường, thấy một nam nhân hắc y trọng thương đã chết sau cây cổ thụ, thấy trên tay hắn còn có nhẩn chử vật, nẩy lòng tham lấy đi, sao đó dùng một ngọn lửa hủy thi diệt tích, chờ bà ta từ trong nhẩn chử vật lấy ra đồ vật mới phát hiện Truyền Tinh Ngọc bài bên trong tin tức, bà ta hốt hoảng muốn đem Ngọc bài hủy đi, nhưng cuối cùng bà ta vẫn dử lại, biết đâu có một ngày nó sẽ là bà ta bảo mệnh đồ vật.
Đem người luyện thành con rối, là đại lục này công địch, một ngàn năm trước có một đại gia Tộc từ trong duy tích được đến luyện con rối thuật thư tịch, hắn giả tâm bừng bừng muốn thống trị đại lục này, âm thầm bất người làm thí nghiệm, khi hắn thí nghiệm thành công ra một con rối cực phẩm, hắn chưa kịp cao hứng, con rối cực phẩm đó không hiểu sao đột nhiên điên cuồng lên, nó lại có thể khống chế những con rối bình thường khác, chúng nó điên cuồng gặp người là giết, làm cho cả một tòa thành máu chảy thành sông, các cường giả tụ họp lại, khó khăn lắm mới đem chúng nó tiêu diệt, cho nên luyện ra con rối người, bắt kể là ai sẽ là đại lục này công địch, vì không một ai muốn làm đại lục này nô lệ.
Vân Phong Nhã lúc này cũng có chút minh bạch, vì sao ngoại công chưa từng nhất đến Đại cửu cửu và nhị cửu cửu, kể cả biểu ca Vân Thiên, có lẽ là sợ đám người đó sẽ tìm đến bọn họ đi, ngoại công phải có bao nhiêu khổ sở, có nhi tử cũng không dám nhất đến, chỉ đáng tiếc Truyền Tinh Thạch bên trong không có nói đám người đó là nhóm người nào? Vân Phong Nhã trong mắt đều là túc sát, mặt kệ đám người đó là ai? Nàng cũng nhất định đem bọn chúng tìm ra, một người cũng không tha, còn Trần gia chủ mẫu nàng đáp ứng không giết bà ta, chỉ đem thức hải bà ta phá hủy, để bà ta trở thành ngốc tử thôi.
Vân Phong Nhã cảm giác được bên ngoài có người tiến vào viện, thu hồi trên người túc sát uy áp.
" Cốc cốc! "
" Vào đi.
"
" Cửu thiếu gia, gia chủ đã trở lại, cho tiểu nhân đến mời ngày đến đại sảnh một chuyến.
" Hạ nhân cung kính nói.
Vân Phong Nhã vẫn lười biến dựa vào trên ghế dựa hỏi.
" Có người đến phủ?"
Tên nô bộc có chút bất ngờ vì sao thiếu gia lại biết, nhưng vẫn cung kính đáp.
"Đúng vậy, là Các Ngọc Trai Tô quản sự đến.
"
Vân Phong Nhã môi đỏ cong lên tà mị,