Hồ Quản sự nghe người thông báo lúc sau, lập tức đi nhanh đến khách phòng, hắn vừa bước vào cửa phòng thì cũng là lúc Vân Phong Nhã mở mắt ra nhìn lên, sắc bén con ngươi trong chớp mắt rồi biến mất, nhưng cũng làm cho Hồ quản sự giật mình, đôi mắt sắc bén vừa rồi chỉ có thượng vị giả mới có như vậy sắc bén ánh mắt, nhưng khi hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt còn nét trẻ con, làm hắn cho rằng vừa rồi là mình hoa mắt, nhưng hắn giám khẩn định, ánh mắt áp bức vừa rồi là thật sự, trong đầu hắn trăm hồi bất triển, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh.
Mà Vân Phong Nhã cũng không biết nàng là vì nghe Phượng Hoàng kể về nàng đời trước chuyện tình, tuy nàng không nhớ nhưng nó cũng đã làm cho tâm cảnh của nàng thay đổi không ít, cũng giống như một vị hoàng đế lâu năm toạ kỹ trên ngôi vàng, chỉ có khí thế và quyết đoán, làm sao bằng với một vị dùng huyết tinh sát phạt mà thượng vị, khí thế, quyết đoán và huyết tinh hơi thở phát ra, cho nên nàng chỉ một ánh mắt đảo qua cũng đã làm cho Hồ quản sự trấn động.
" Tại hạ họ Hồ, là nơi này quản sự, không biết các hạ như thế nào xưng hô?" Hồ quản sự cung kính khách sáo chào hỏi.
Vân Phong Nhã khoé môi cong cong, như một thân sĩ giới thiệu bản thân, và ý đồ đến đây tìm họ.
" Ta họ Vân, hôm nay đến là muốn xem Các Ngọc Trai nơi này có bán Tuyết Liên ngàn năm không? Nếu quý tiệm có, Giá cả không thành vấn đề.
"
Hồ quản sự có chút bất ngờ với sự thẳng thắn của nàng, nhưng hắn cũng nhìn ra được thiếu niên là đang có việc gấp, hắn cũng không suy nghĩ liền nói thật ra.
" Chúng ta Các Ngọc Trai tuy là ngần Tuyết Sơn không sai, nhưng Tuyết Liên ngàn năm thật sự không có, 500 năm thì có một cây, nhưng đã được người định ra rồi, chỉ còn có hai ba trăm năm mà thôi, ngoại trừ Tuyết Liên chúng ta nơi này cũng có rất nhiều thảo dược quý hiếm.
"
Vân Phong Nhã sớm cũng đoán được Các Ngọc Trai nơi này không có, nếu bọn họ nơi này có Tuyết Liên ngàn năm cũng sẽ đưa về Tổng đà Các Ngọc Trai nơi đó mà lập công, cho nên mục đích nàng đến đây cũng chỉ là muốn hỏi tin tức mà thôi.
" Vậy, Hồ quản sự ngươi có biết Tuyết Sơn Thành có ai có được Tuyết Liên ngàn năm không?"
Hồ quản sự suy nghĩ một lát rồi nói.
"Tại hạ nghe nói Thành Chủ ba năm trước có được một cây Tuyết Liên ngàn năm, hiện tại cũng không rõ ràng lắm.
"
Vân Phong Nhã nghe vậy thở dài nói.
" Vậy ta chỉ có thể đi Tuyết Sơn tìm xem, đúng rồi, không biết Hồ quản sự nơi này có Tuyết Sơn bản đồ không?"
" Có.
" Hồ quản sự từ chữ vật lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Vân Phong Nhã rồi nói.
" Chúng ta chỉ có ngoại vây bản đồ, còn nội vây bên trong chỉ có cường giả mới dám đi vào bên trong, cho nên!.
.
"
Vân Phong Nhã cũng hiểu được ý tứ của Hồ quản sự, muốn vào sâu bên trong Linh Huyền cấp bậc còn không dám vào nói chi Linh Vương cấp bậc, mà những cường giả cùng đoàn đội đi vào cũng không ngu gì cho ngươi biết bên trong nơi nào đó.
"Ta đã hiểu, đa tạ, ta còn có chuyện đi trước, không làm phiền Hồ quản sự rồi.
"
" Vân công tử không cần khách sáo, Vân công tử là chúng ta Các Ngọc Trai thượng tân, là chúng ta nên làm.
"
Đây cũng chính là thượng tân chỗ tốt, nếu không những gia tộc lớn làm gì muốn tranh Các Ngọc Trai hắc thẻ bài làm chi, nó cũng đại biểu cho thân phận cao quý của gia tộc bọn họ.
Chờ Vân Phong Nhã đi rồi, Hồ quản sự trong lòng tấm tắc khen ngợi thiếu niên lịch sự phong nhã này, cũng không biết là nhà ai thiếu gia có thể bồi dưỡng ra như vậy thiếu niên.
Nếu để đám thú thú biết được suy nghĩ của Hồ quản sự chỉ có thể than thở nói một câu.
" Lại thêm một người bị bề ngoài chủ tử lừa ngạc rồi, sắc đẹp lầm người a.
"
- --------------------------
Băng Sơn tuyết lạnh trên nền tuyết trắng, lưu lại rất nhiều dấu chân người và vết máu đỏ tươi đã bị tuyết trắng che lấp, giống như những thứ xấu xí trong nội tâm của con người được lớp vỏ ngoài xinh đẹp che giấu vậy.
Mấy ngày nay đoàn người Bắc Cung Nhiên cũng xem như mai mắn, không gặp được cái gì cường đại Linh Thú, lại hái được không ít thảo dược, liền ở đoàn người nghỉ ngơi thời điểm, liền nghe được một trận hổn độn tiếng bước chân, mọi người đều cảnh giác đứng lên, nhìn về một phương hướng, tiếng bước chân hổn độn càng lúc càng gần, tiếp theo đám người thấy được một đám Tuyết Lang từ từ xuất hiện trong tầm mắt chạy tới, mà phía trước còn có một nam nhân cao gầy một thân màu lam đen y phục, đang hốt hoảng chạy phía trước Tuyết Lang, gã kinh hô về phía Tống Hiển đám người.
" Cứu mạng, cứu mạng a!.
"
" Ngao Ô!.
ngao Ô!.
"
" Ta nãi nãi, thật!.
thật nhiều Tuyết Lang a!.
.
" Bạch Ngạo Thành nhịn không được hô lên.
Không ngừng Bạch Ngạo Thành một người như vậy, Tống Hiển đám người nhìn lao nhanh mà đến Linh Thú đàn cũng sợ ngây người, Bắc Cung Nhiên từ xa xem nam nhân trong lòng ngực một vật màu trắng, nàng con ngươi lạnh xuống, gã là hướng tới bọn họ phương hướng chạy đến, nàng thanh âm lạnh lùng hét lên.
"Chạy mau! "
Bị nàng một quát đám người mới phản ứng lại, Tống Hiển đám người theo phản xạ có điều kiện chạy theo Bắc Cung Nhiên hướng phía sau đi.
" Cứu mạng a!.
.
phía trước huynh đệ cứu mạng a!.
.
" Nam nhân nghiến răng nghiến lợi mắn thanh.
" một đám đáng chết!.
" Nam nhân không ngờ đến đám người này chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng gã thô tục mắn thầm, nếu không phải đối phương cho hắn thù lao như vậy cao, hắn cũng không mạo như vậy nguy hiểm đi kinh động đàn Tuyết Lang a, gã là phong nguyên tố, đối với nơi này hoàng cảnh cũng hiểu biết hơn người khác, cho nên gã mới tiếp nhận nhiệm vụ này, gã theo như kế hoạch đem đàn Tuyết Lang dẫn dắt đến đoàn người này là được, gã một mình rất dễ chạy thoát, còn những người này sẽ vì đồng đội mà lưu lại chiến