Khi biết nàng là đại tiểu thư của thành chủ phủ, làm hắn càng trở nên mặc cảm, tự ti lên, nhưng mỗi khi nàng thấy hắn, trong mắt nàng chưa từng có coi khinh hắn, vẫn xem hắn là bạn, hắn không ngừng tu luyện, mông có một ngày có thể cùng nàng xứng đôi, nhưng cho tới hôm nay, hắn chưa từng nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn có nam nữ tình, trong mắt nàng chỉ là thuần túy bạn bè mà thôi, cho đến biểu gì của hắn.....
Hắn tay xiết thành quyền, đôi con ngươi âm trầm xuống dưới.
Ngoại trừ Trịnh Thiều chú ý đến Vân Phong Nhã và Tuyết Tỉnh Nhu ở ngoài, còn có cách đó không xa hai nữ nhân, một Bạch y tuyệt sắc mỹ nhân, mà đứng phía sau nàng là một mặt lạnh hắc y nữ nhân, cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, bạch y nữ nhân trên tay còn cầm một miếng Ngọc bài màu trắng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn kỹ hoa văn phía trên Ngọc bài cùng với Vân Phong Nhã Hắc Ngọc bài là một loại hoa văn, nó ngoại trừ là tụ linh trận ở ngoài, còn được xưng là Uyên Ương Ngọc Bài, chỉ cần đối phương xuất hiện trong phạm vi, nó sẽ phát ra tín hiệu, còn vì sao Vân Phong Nhã Hắc Ngọc chưa từng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, là vì Vân Phong Nhã chưa đưa hơ thở mình vào bên trong màu trắng ngọc bài, còn Hắc Ngọc bài của nàng đã sớm bị Bạch Lam Y đưa vào hơi thở của mình, cho nên Vân Phong Nhã chỉ cần xuất hiện trong phạm vi là nàng có thể phát hiện ra nàng vị trí.
Bạch Lam Y mắt đào hoa nheo lại, khoé môi cong lên một độ công quyến rũ, thanh âm thánh thoát mềm mại làm nam nhân phải mê muội, không biết nàng là cùng phía sau nữ nhân nói chuyện, hai là tự mình lẩm bẩm nữa.
" Thật không ngờ tiểu lang quân đi đến đâu là chiêu ong bướm đến đó nga, ai....!không biết về sau có bao nhiêu thiếu nữ phải vì tiểu lang quân đau lòng nữa?"
Mặt lạnh hắc y nữ tử cũng chính là Ám Nhất, nàng đang quan sát phía dưới trận chiến, thì thấy hồng y thiếu niên trên tay xuất hiện Hàn Băng Kiếm, nàng trong mắt lóe sáng, thanh âm có chút khó tin nói.
" Chủ tử, nếu thuộc hạ đoán không sai, Vân công tử chính là hồng y thiếu niên, được người xưng là Huyết Dạ đại nhân bản nhân."
Bạch Lam Y trong mắt hiện lên tia bất ngờ, nàng cũng không ngờ đến tiểu lang quân một năm trước trong mắt nàng như vậy nhỏ bé, chưa đến một năm đã trưởng thành đến trình độ này.
Mà phía dưới, trưởng lão nhóm không ngừng công kích Mãng Xà Sừng Lân, nhưng chỉ làm trên thân nó để lại vết thương nhỏ mà thôi.
Vân Phong Nhã cũng không chần chờ, vừa buôn ra Tuyết Tỉnh Nhu, ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện Hàn Băng Kiếm, có lẽ là do Hàn Băng Kiếm cảm nhận được Hàn Băng Châu hơi thở, Hàn Băng Kiếm trên tay Vân Phong Nhã càng trở nên hưng phấn run run lên.
Mãng Xà Sừng Lân còn đang cùng một trưởng lão nọ chiến đấu, nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang tiến tới, muốn tránh đi, nhưng nhân loại đáng chết nầy cũng đang công kích yếu hại của nó, nó chỉ có thể dùng phòng ngự để tổn thương hàng xuống thấp nhất.
Vân Phong Nhã nhân cơ hội như tia chớp xẹt qua đám người, từng tia điện màu tím bao phủ lên Hàn Băng Kiếm, Vân Phong Nhã lúc này giống như một con chim ưng vương cánh, nhảy vọt lên không trung, hai tay nắm chặt Hàn Băng Kiếm có tia chớp đánh xuống Mãng Xà Sừng Lân.
" Hàn Băng chảm..."
" Vèo...!xoẹt..."
Mãng Xà Sừng Lân lúc này cảm thấy không tốt, vì nó cảm nhận được người này còn nguy hiểm hơn cả đám lão già nhân loại này, nhưng nó muốn tránh né cũng đã chậm.
" Ầm..."
Gió tuyết bay đầy trời, đám trưởng lão cũng bị dòng khí lui về phía sau, trong mắt khó che giấu được sự khiếp sợ, vì hơi thở đối phương chỉ là Linh Vương tam cấp, bọn họ Linh lực trên người tuy bị hao tổn, nhưng có thể làm bọn họ Linh Vương cửu cấp đến Linh Huyền vài cấp, cũng bị dòng khí làm ảnh hưởng làm sao không khiếp sợ cho được.
Chờ gió tuyết qua đi, thiếu niên hồng y từ từ xuất hiện trước mắt mọi người, cách đó không xa chính là Mãng Xà Sừng Lân đang nằm hấp hối dưới một cái hố to, trên người nó còn có một ít tia điện, thời gian lúc này như ngừng lại vậy.
Vân Phong Nhã tay có chút run rẩy, nàng biết với thực lực của mình muốn đả thương Mãng Xà Sừng Lân thương nặng, chỉ có thể này một kích, đây cũng là cơ hội để nàng đột phá Linh Vương tứ cấp bước ngoặt.
Vân Phong Nhã thu hồi Hàn Băng Kiếm, đột nhiên.
" Vù.."
" Cho ta ngừng tay." Tiếng hét.
Đột nhiên một tiếng hét tức giận vang lên, làm ở đây người từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, khi mọi người nhìn lại thì thấy Mãng Xà Sừng Lân trên đỉnh đầu cắm một thanh truỷ thủ, mà độc tố từ trong miệng nó đã phun khoảng 1mét, có thể nhìn ra được Mãng Xà Sừng Lân ý đồ là muốn hồng y thiếu niên mệnh.
" Ta nói ngươi ngừng tay, ngươi không nghe thấy sao?" Trịnh trưởng lão tức giận quát lên.
Vân Phong Nhã sắc bén con ngươi nhìn qua lão nhân trong mắt đều là tham lam này, cười như không cười, thanh âm lạnh đến cực điểm.
" bổn điện vì sao không được giết, muốn mạng bổn điện người hai thú, chỉ có hai chữ....!Đáng chết."
Chẳng những Trịnh trưởng lão, mà ở đây mọi người đều ngẩn ra, nhìn thiếu niên hồng y khí thế bức người trước mặt, cảm thấy nụ cười lạnh đến xương, bọn họ tin tưởng thiếu niên lời nói, nếu đối với hắn động sát ý, hắn nhất định sẽ đem đối phương giết chết, Trịnh trưởng lão cũng nghe ra tới thiếu niên trước mặt ám chỉ, lão âm độc con ngươi nghĩ, với thực lực của tên tiểu tử này lão cũng không cần thiết nhường nhịn, một chưởng là đem tên tiểu tử này giết chết rồi.
nhưng một người dám vào đây làm sao có thể là lương thiện người, lão vừa rồi là nóng hung đầu nên mới như vậy không kiềm chế được.
" Trịnh trưởng lão,