Mộ Dung Tình cười lườm Bạch Thần một cái, nàng cũng không biết phu quân của mình lấy đâu ra tự tinh nói nữ nhi đang nghĩ đến nàng, rõ ràng là đang thất thần nghĩ đến người khác.
Mà làm nữ nhi như vậy biểu tình nhất định là có để ý người.
Bạch Lam Y nghe phụ thân lời nói, nàng có chút xấu hổ mặt có chút nóng lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh hô thanh.
" Phụ thân, mẫu thân."
Mộ Dung Tình nhìn nữ nhi không được tự nhiên đem Uyên Ương Ngọc Bài thu hồi, giờ nàng có thể khẩn định nữ nhi trong lòng có người.
Nữ nhi thật sự đã trưởng thành rồi.
"Mẫu thân vừa ra đến, nghe phụ thân con nói con không được khỏe, con cùng mẫu thân nói, con là chỗ nào không khỏe?"
Bạch Lam Y ngẩn ra một cái chớp mắt, không được tự nhiên nói.
" Mẫu thân yên tâm, hại vị Dược y và Luyện đan sư trong phủ cũng đã xem qua, con không có chuyện gì, nghĩ ngơi một chút là tốt rồi!"
" Gì không có chuyện gì, con rõ ràng thường xuyên thất thần, phụ thân đến con còn không phát hiện ra.
con nói, có phải bị người ức hiếp không? Nói cho phụ thân, phụ thân sẽ cho hắn đẹp, phụ thân sẽ....Aaaa" Chưa chờ Bạch Thần nói xong câu, thì chân đã bị thê tử dẫm mạnh lên, làm hắn muốn nói cũng nói không nên lời.
Hắn vừa muốn hỏi rõ thì thấy thê tử nhìn hắn cười càng ngọt ngào, ân hắn không dám mở miệng nữa, vì nụ cười và ánh mắt uy hiếp kia.
Hắn nhìn qua rất nhiều lần, hắn không muốn ngủ thư phòng đâu.
Mộ Dung Tình thấy nữ nhi biểu tình không đúng, liền không để phu quân nói tiếp.
Bà cười dịu dàng nói.
"Con không có chuyện gì, là tốt rồi.
Nếu có chuyện gì không hiểu có thể cùng mẫu thân nói biết không?"
" Con đã biết." Bạch Lam Y chỉ có trước mặt mẹ mình mới biểu hiện ra tiểu nữ nhi tính cách, giờ lại có thêm người nào đó làm nàng thất thố vài lần.
Theo sau cả nhà ba người hàn huyên những chuyện phát sinh gần đây.
Mộ Dung Tình cũng chú ý đến nữ nhi biểu tình, nữ nhi tuy như thường lệ bình tĩnh.
Nhưng mỗi lần bà hỏi đến làm sao bắt được Tuyết Liên ngàn năm khi, nữ nhi đôi mắt giao động vài cái, vành tai rõ ràng mà ửng hồng.
Nữ nhi lần này ở bên trong Tuyết Sơn nhất định có chuyện giấu diếm, xem ra bà phải đích thân hỏi Ám vệ bọn họ rồi.
__________________
Mà lúc này ở phía sau núi Linh Sư trong đình, có ba vị lão giả đang ngồi trong đình.
Một là Linh Sư học viện, viện trưởng Tiêu Phong đang chăm sóc bồn hoa dược thảo, hai là Linh Sư cung phụng lục trưởng lão và ngoại tổ phụ của Bạch Lam Y Mộ Dung Tích ngồi đối diện chơi cờ.
Mộ Dung Tích cười vẻ mặt đắc ý nói.
" Ha ha ha, lão Lục, thế nào? Vẫn chưa nhận thua sao? Ta muốn xem lão lục ngươi còn đường nào để đi? Không bằng nhận thua, lão phu thắng được Linh tửu cũng mời lão Lục ngươi uống một chung thế nào?"
" Hừ, Lão Tích ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, không phải chỉ thắng hai váng thôi sao? Chờ ngươi thắng váng thứ ba đi hả đắc ý." Lão nhân như nhớ ra cái gì, trong mắt lóe sáng nhìn cách đó không xa Tiêu Phong viện trưởng đang chăm sóc một cây thảo dược hoa trong bồn vả vờ hỏi.
" Đúng rồi lão Tiêu, ngươi và Lão Tích chừng nào kết thông gia vậy? Nhớ đến lúc đó đừng quên đám lão bằng hữu này nga."
Tiêu Phong viện trưởng nghe vậy ngừng trên tay động tác khó hiểu nhìn Lục Trưởng lão, Mộ Dung Tích cũng không hiểu Lục Trưởng lão ý tứ gì, cả hai khó hiểu đồng thanh hỏi.
" Lão Lục ngươi ý gì?"
" Chúng ta khi nào nói kết thông gia? Mà Lão Tiêu có hài tử sao?" Mộ Dung Tích nghi ngờ hỏi.
Cung phụng Lục Trưởng lão một bộ giật mình bộ dáng nói.
" Đừng nói với ta là hai người đã quên việc đánh cược mấy tháng trước đi?"
" Đánh cược gì?" Tiêu Phong khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Tích thì có loại không hảo cảm giác, thì nghe được Lục Trưởng lão trứng thực trong lòng suy nghĩ.
" Ta, Lão ngũ và Lão Tích mấy tháng trước cùng nhau uống rượu, lúc đó không phải cùng Lão Tiêu ngươi đánh cược sao? đánh cược nếu ngươi trong vòng ba tháng có thể tìm được một đệ tử thiên phú hơn chúng ta đệ tử sao?"
Tiêu Phong suy nghĩ gật đầu khẩn định nói.
"Không sai, nhưng cùng Lão Tích kết thông gia có liên quan gì?"
Cung phụng Lục Trưởng lão cười càng thêm thâm ý nói.
"Lão Tiêu, ngươi quên rồi ư? Lão Tích nói qua nếu ngươi thắng sẽ đem cháu ngoại gái Bạch Lam Y hứa cho ngươi bảo bối đồ đệ nga!"
" Không có khả năng, lão phu sao có thể!" Mộ Dung Tích nhảy dựng lên phản bát.
Tiêu Phong thấy Lão bằng hữu như vậy thái độ tức khắc không vui lên tiếng.
" Lão Tích ngươi ý gì? Ngươi xem thường ta bảo bối đồ nhi?"
Mộ Dung Tích một ngẹn, sao đó mới nói.
" Ta không phải ý đó, ta chỉ là cảm thấy lão lục đang nói bậy.
Ta làm sao có thể làm ra như vậy sự tình."
Hắn mặt kệ lão Lục nói thật hai là giả, trước phủ định trước đã, cháu ngoại gái của lão có thể xem là Đông Lân Quốc đệ nhất thiên tài, mỹ mạo vô xong đâu.
Tên tiểu tử nào có thể cùng cháu ngoại gái lão xứng đôi, cho dù đệ tử của lão Tiêu thiên phú hơn người cũng không xứng.
Vả lại nếu để tên Bạch Thần sủng nữ nhi như mạng đó biết được lão đêm Y nhi hứa gả người, nhất định sẽ đem dây thừng đến bảo lão lấy mạng hắn đi.
" Lão Tích, ngươi không tin có thể đi hỏi Lão ngũ, hắn cũng là nhân chứng đâu, còn có..." Cung phụng lục trưởng lão cười hiếp mắt nói tiếp." Lão ngũ lúc đó cao hứng liền dùng ký lục thạch ký lục lại hai người các ngươi lời nói xuống dưới đâu." Lão lại làm ra bộ mặt hiểu rõ nói." Ta hiểu rồi, lão Tích ngươi đây là xem thường lão Tiêu đệ tử đi, cũng đúng, Lam Y nha đầu đó chẳng những xinh đẹp, thiên phú có thể xem là Đông Lân Quốc xếp hạng trước mười, bình thường nam tử sao có thể xứng đôi."
Cung phụng Lục trưởng lão