Vân Phong Nhã bị sư phụ của mình bắt cóc đi lúc sau.
Linh sư học viện học sinh giống như là từng viên pháo hoa mà ra bên ngoài chạy, tinh tức kính bạo này bọn họ sao có thể không ra ngoài khoát lát được.
Bọn họ cũng khi biết Vân Phong Nhã là viện trưởng đại nhân con môn đệ tử, cũng đủ kinh ngạc rồi.
Mà tiếp theo bọn họ chính là kinh hách! Vân Phong Nhã chẳng những là quỷ tài tu luyện còn là quỷ tài Luyện đan sư, mười lăm mười sáu tuổi có thể đem Kỳ Tinh đệ tử, Linh vương thất cấp đánh không có đường đánh trả, còn thành công luyện chế ra Tứ phẩm trung giai đan dược.
Bọn họ cũng muốn để đồng bọn không đến xem kinh hách mới công bằng nha.
Còn những thiếu gia tiểu thư gì đó cũng không ở không, bọn họ cũng phải đem tinh tức này truyền về gia tộc của mình, để gia tộc đều tra Vân Phong Nhã sau đó tìm cách thân cận gia tộc hắn.
Nếu có cơ hội kết thành thông gia gì đó thì càng tốt.
Còn Kỳ Tinh phó viện trưởng cùng vài vị trưởng lão cũng bị trấn động một phen, bọn họ không chịu rời đi Linh sư học viện, bọn họ đều muốn gặp Vân Phong Nhã thỉnh giáo.
Nói là thỉnh giáo nhưng thật ra là muốn kéo quan hệ, đừng thấy bọn họ đều là chức cao vọng trọng người, nhưng bọn họ muốn có được ngủ phẩm đan dược trừ phi ở học viện có cống hiến thật lớn mới được khen thưởng một viên.
Bọn họ có thể từ từ thu thập dược liệu, nhưng vấn đề là bọn họ không có tư cách mướn vị đại nhân đó vì bọn họ luyện chế đan dược.
Bây giờ trước mặt bọn họ xuất hiện một vị luyện đan sư quỷ tài, không nhanh chóng ôm đuồi làm quen còn chờ khi nào nữa?
Sở Tư Hàm làm sao không biết được những người này ý tưởng, nhưng chưa chờ hắn kịp nói gì thì mấy vị lão sư và trưởng lão đã nhảy dựng lên đuổi người rồi.
Bọn họ là Linh sư trưởng lão, lão sư còn chưa có làm quen Vân Phong Nhã đâu, bọn họ Kỳ Tinh học viện tính cộng hành gì?
__________________
(Đông Lân Quốc, Hoàng cung đại điện bên trong)
Ở phía dưới đại điện nghiêm túc đứng bảy tám vị thanh thiếu niên quý khí tuấn tú, một thân ngấm vóc thượng hạn tơ lụa, những người này không phải là ai khác, họ chính là Đông Lân Quốc Hoàng đế nhi tử, các vị hoàng tử.
Họ cung kính nhìn ngồi trên ghế rồng phụ hoàng của mình giảng dạy.
"Qua không bao lâu là Hoàng gia di tích chúng ta cách năm năm sẽ mở ra một lần, trẩm hy vọng lần này một trong những các con có người có thể tiếp nhận được Hoàng gia truyền thừa." Mộ Dung Chính nhìn một lượt các hoàng tử rồi nói tiếp." Trẩm mặc kệ các con dùng thủ đoạn gì? Chỉ cần một trong các con ai là người nhận được truyền thừa, trẩm lập tức sẽ phong người đó là Đông Lân Quốc Thái tử."Hoàng đế thấy ngoại trừ đại Hoàng tử, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử trên mặt vẫn giữ được chấn định, còn những hoàng tử khác trên mặt khó che giấu được sự kích động, hắn trầm giọng nói.
"Các con cũng đừng vui mừng quá sớm, vào Hoàng gia di tích không phải chỉ có các con vài người, mà là toàn bộ Đông Lân Quốc thiên tài người đều cùng tham dự bên trong."
" Phụ hoàng, Hoàng nhi thật không hiểu, Hoàng gia di tích là của chúng ta hoàng gia người, vì sao phải để cho người ngoài đi vào bên trong? Nếu lỡ như một trong bọn họ nhận được truyền thừa thì sao? Như vậy hoàng gia chúng ta không phải thiệt thòi lớn ư?"bát Hoàng tử cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Các vị hoàng tử khác cũng khó hiểu nhìn phụ hoàng của mình.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy phụ hoàng âm lãnh con ngươi nhìn bọn họ, cả đám đều quỳ xuống đất không dám thở mạnh.
" Các ngươi trở lại phủ mình mà lo tu luyện, đừng để đến lúc đó làm cho Hoàng gia chúng ta mất mặt." Hoàng đế âm trầm nói.
Chờ một đám Hoàng tử lui xuống lúc sao, hoàng đế tay xiếc thành quyền, trong mắt Hoàng đế đều là âm lãnh con ngươi.
Cái gì là Hoàng gia di tích? Hắn có bao nhiêu hy vọng Hoàng gia di tích đó mãi mãi cũng đừng mở ra!
Đông Lân Quốc hơn hai trăm năm trước là được một đôi huynh đệ kết nghĩa đánh hạ xuống dưới, nhưng một nước không thể chứa hai Hổ.
Đệ đệ kết nghĩa vì muốn ngồi ổn đế vị, cứ nhiên không màn tình nghĩa mà hạ độc đại ca kết nghĩa của mình, đại ca tuy cường đại nhưng vì trúng độc không phải là đối thủ của những sát thủ đó, trong lúc chạy trốn thì tình cờ phát hiện ra một di tích ở khe núi đang từ từ đống cửa, hắn không chút do dự nhảy vào bên trong rồi biến mất.
Đệ đệ vì lo sợ đại ca của mình còn sống trở lại trả thù, nên ngày đêm cho người canh giữ khe núi đó, hắn đăng cơ được năm năm thì nghe thuộc hạ đến báo di tích lại một lần nữa mở ra.
Hắn hoảng sợ phái rất nhiều người đi vào trong tìm đại ca của mình, nhưng những cường giả và binh lính đó một đi không trở lại.
Cho đến khi di tích đó lại một lần nữa đống cửa vẫn không thấy người nào ra ngoài.
Có lẽ những người đó cũng không biết di tích đã đóng cửa nên không kịp chạy ra, hoạt là đã chết.
Hắn cũng biết bên trong là có bao nhiêu quy hiểm, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Hắn lúc này mới đi lên cân nhà ngỗ trên núi mà hai người kết bái huynh đệ, tình cờ phát hiện ra một cái hộp nhỏ rơi ở một ngốc khuất, hắn mở ra xem thì thấy bên trong là Lưu âm thạch.
Hắn hồ nghi mà mở ra nghe, nhưng khi nghe xong bên trong nội dung hắn như điên loạn lên.
Bên trong chính là đại ca kết nghĩa xin lỗi với hắn, vì hắn muốn đi đến một đại lục khác.
Hắn ham mê tu luyện, hắn không muốn bị chói buộc.
Cho nên Đông Lân Quốc chỉ có thể dựa vào đệ đệ là hắn đây.
Hắn ta mới biết bản thân mình có bao nhiêu ngu muội, bị danh vọng làm mờ đầu óc mà đi giết hại đại ca đã từng cứu hắn mạng nhỏ.
Truyện Xuyên Nhanh
Từ đó vị Hoàng đế đầu tiên của Đông Lân Quốc không màn tất cả, chỉ cần di tích mở ra là phái cường giả và quân đội đi vào bên trong tìm kiếm đại ca mình.
Nhiều năm trôi qua Hoàng đế và các trưởng lão mới phát hiện ra di tích bên trong là có cấm chế, cho dù thực lực cao đến mấy chỉ cần đi vào bên trong đều sẽ bị ép xuống Linh Huyền cấp bậc.
Còn phát hiện ra một kết giới rất là quỷ dị, rất nhiều người tìm mọi cách để vào bên trong kết giới tìm hiểu nhưng không có cách nào vào được.
Nhưng ngoài ý muốn một tiểu tướng quân hiếu kỳ đem tay bị thương của mình sờ lên kết giới