" Thú triều...Thú triều gì? " Tạ Dịch Đình vài giây ngốc.
Tề Túc sắc mặt trắng bệch hỏi.
" Lão đại vừa nói là thú triều ư?"
"Ân, Là thú triều đang tiến đến chúng ta nơi này!" Vân Phong Nhã gật đầu trả lời.
" Sao có thể? Ta cái gì cũng cảm giác không đến?" Tam phẩm luyện đan sư trung niên nam nhân hồ nghi hỏi.
Hắn không phải là không tin Vân Phong Nhã, dù gì Vân Phong Nhã luyện đan cấp bậc bài trước mắt.
Tin thần lực tất nhiên cũng cường đại hơn hắn rồi.
Nhưng hắn vẫn hy vọng vị học đệ này chỉ là cùng bọn họ vui đùa lời nói.
Vài người nhịn không được, bò trên mặt đất để sát tai gần mặt đất nghe động tĩnh.
Chỉ vài giây thời gian vừa nghe sắc mặt càng trắng, vì thanh âm bước chân hỗn độn của Linh thú đang lao nhanh về hướng này mà đến.
"Chúng ta vẫn là nhanh chóng chạy trở lại cửa vào Di tích cùng mọi người bên nhau chiến đấu sẽ có bảo đảm hơn." một thanh niên lên tiếng.
"Nơi đó hiện tại cũng đã bị Linh thú công kích, có thể nói chúng ta đã bị bao vây ở bên trong, chỉ có thể xông ra ngoài." Vân Phong Nhã cho thêm một câu đả kích.
Mọi người trong mắt đều là khó có thể tin, nhưng bọn họ biết Vân Phong Nhã sẽ không lúc này cùng bọn họ nói giỡn.
Bọn họ bắt tri bắt giác theo bản năng đều nhìn về hướng Vân Phong Nhã như chờ nàng nói tiếp.
Vân Phong Nhã bình tĩnh nói.
" Chúng ta đều đã bị bao vây, mọi người cứ hướng Đông mà chạy.
Ta vừa rồi phát hiện ra nơi đó có một ngọn núi với thực lực của mọi người có thể leo lên trên được." Vân Phong Nhã chợt nhìn thấy vài Thanh niên trên tay chuẩn bị làm pháp huyết muốn triệu hồi ra khế ước thú.
Nàng liền biết bọn họ muốn làm gì liền nói." nếu các ngươi không muốn ngươi cùng khế ước thú của mình bị Linh thú có cánh trở thành con mồi thì cứ dùng.
"
Dứt lời nàng đã dẫn đầu chạy lên phía trước.
Tần Kỳ cũng không do dự chạy theo Vân Phong Nhã đi.
Hắn sớm trong học viện là nghe qua danh Vân Phong Nhã rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ cười mỉa cho qua.
Trong học viện không thiếu kẻ mua cho mình danh tiếng, đối với Tần Kỳ hắn tới nói nắm đấm mới là chân thật.
Ngươi có bao nhiêu danh vọng mưu kế, ở trước mặt chân chính cường giả ngươi chính là đồ bỏ đi.
Mà Tần Kỳ hắn cũng xem thường nhất là loại người chỉ biết mua danh này.
Nhưng từ lúc biết được hắn chẳng những đánh bại Kỳ Tinh học viện tinh anh, còn là Tứ phẩm luyện đan sư khi, hắn mới chân chính chú ý đến thiếu niên này.
Không chú ý thì thôi, một khi chú ý hắn thật không dám tin người đứng ở Tinh anh bên trong sân lại là như vậy tuổi trẻ, như vậy mỹ.
Khuôn mặt này thật không giống như trong đầu hắn nghĩ a.
Nhưng làm hắn vừa ý nhất là thiếu niên tính cách hoang dã không theo lẽ thường ra bài, rất hợp hắn ăn uống.
nhưng khuôn mặt xinh đẹp này làm hắn không biết sao bắt chuyện nữa, nam nhân gì mà còn đẹp hơn nữ nhân chi a? Làm một đại nam nhân như hắn nói chuyện thật không được tự nhiên lắm.
Nếu để những tinh anh Linh sư mà biết được hoang dã như Tần Kỳ mà có như vậy một mặt nhất định sẽ nhìn trời hỏi sao mình không sinh ra đẹp hơn nữ nhân đâu?
Một bên Giang Gia Ngạn thấy đồng đội của mình như vậy xuẩn nhịn không nổi, lập tức mắng tên đội viên muốn triệu hồi ra khế ước thú.
"Ngươi còn là tinh anh bản sao? Ngươi chẳng lẽ không biết thú triều là nhiều nhất Linh thú có huyết mạch thuần túy sao? Một khi bị chúng nó chú ý đến ngươi khế ước thú, huyết mạch uy áp vừa ra.
Đừng nói khế ước thú có thể chiến đấu, cả bay cũng bay không động nữa là."
Mọi người lúc này mới phản ứng lại đây, bọn họ quên mất nơi này là di tích, có cấm chế.
Khế ước thú không có cách nào bay cao để trốn tránh những Linh thú có cánh khác.
Mà trên không trung chiến đấu bọn họ chính là lực bắt đồng tâm, lở như không may gặp phải Linh thú có huyết mạch cao hơn, thì càng thêm nguy hiểm.
"Chạy mau a! Còn ngốc đứng đó làm gì? Chạy theo hắn...À...!là Vân học đệ." Giang Gia Ngạn quát lên.
Mọi người cũng nhanh chóng phản ứng lại đây lập tức chạy theo Vân Phong Nhã phía sau đi.
Liền ở mọi người vừa chạy đi không xa cũng đã nghe được phía sau truyền đến cây cối bị đâm đoạn răng rắc, phanh phanh đức đoạn vang lên.
Theo sau là từng tiếng rít ngào hỗn hợp các Thú loài khác nhau vang rộng khắp núi rừng.
Chỉ qua vài phút thời gian Linh sư học viện các đệ tử cũng nghe được bốn phương tám hướng cầu cứu cùng sợ hãi thanh âm vang lên.
Trong lòng lại cảm thấy may mắn bọn họ là đi theo Vân Phong Nhã, bằng không thật không dám nghĩ đi xuống...
Vài đoàn đội của các Học viện cùng những lai khách đoàn đội trước tiên rời đi muốn tìm Linh dược Linh quả gì đó thì phát hiện ra thú triều lập tức quay đầu chạy về đường cũ.
Dù sao bọn họ đối với Hoàng gia di tích không hiểu rõ, bọn họ không dám chạy bậy.
Chạy trở về Di tích cửa trung tâm là tốt nhất lựa chọn, ít nhất nơi đó người đông thế mạnh sẽ bảo đảm hơn.
Một Thanh niên học viện của La Tinh thấy Linh Sư học viện người chiều phương hướng khác chạy.
Hắn thở hỗn hển hỏi.
" Đội...đội trưởng, đó...đó không phải là Linh sư học viện đoàn người sao? Bọn họ sao chạy về hướng khác rồi? Chúng ta có nên chạy theo không?"
" Không, chúng ta vẫn là chạy đi trung tâm nơi đó.
Dù sao nơi đó ít nhất cũng có mấy ngàn người, Linh sư học viện chỉ hơn 200 người làm sao chống đỡ phía sau thú triều.
Nói chi bọn họ lại chạy loạn như vậy càng là nguy hiểm.
" Thanh niên đoàn trưởng không tán đồng nói.
Những người khác cũng cảm thấy có đạo lý, nên không rẻ phải chạy theo Vân Phong