Tầm Kim Thử cũng không hề sợ hãi chủ nhân mình lạnh lẽo, vì nó biết chủ nhân là cùng gã đã bắn mũi tên gió kiếm khí làm chân nó bị thương mới như vậy lạnh lẽo thôi.
Tầm Kim Thử muốn lấy lòng chủ nhân liền đưa trên tay thất giai thảo dược cho Vân Phong Nhã nói.
" Chủ nhân, nhân gia đã hái được thảo dược rồi nha."
Vân Phong Nhã không tiếp nhận thảo dược, mà nàng vuốt vuốt đầu Tầm Kim Thử nói." Về sau gặp phải như vậy sự tình, phải trước tiên né tránh, an toàn là quan trọng nhất hiểu sao? "
Tầm Kim Thử vốn chỉ là muốn làm dáng ủy khuất để chủ nhân thích nó hơn một chút, nhưng nghe xong Vân Phong Nhã lời nói cùng thanh âm ôn hòa ấm áp, vốn nó chỉ giả vờ muốn khóc nhưng giờ phút này nước mắt giả vờ trong mắt cũng đã chảy ra.
Từ lúc nó có được linh trí thì chưa có một đồng loại quan tâm qua nó thì nói chi đến nhân loại chỉ xem chúng nó là công cụ.
Nhưng từ lúc nó cùng chủ nhân khế ước, nó có đồng bạn, nó có chủ nhân thương yêu như người thân, làm nước mắt nó không tự chủ được mà chảy ra.
Vân Phong Nhã thấy Tiểu Kim cứ nhiên khóc, nàng mày đẹp nhíu lại, rõ ràng là vết thương ngoài da không nghiêm trọng a.
Mà bình thường Linh thú chúng nó cho dù có bị thương nặng cũng sẽ không chảy nước mắt, Tiểu Kim vì sao lại khóc như vậy thương tâm đâu? Trong lúc nàng đang tự hỏi thì nhóm người đó đã đi đến, Vân Phong Nhã không cần nhìn cũng biết đám người đi đến có bao nhiêu người, nhưng nàng vẫn từ từ cho Tiểu Kim xoa thuốc.
Lúc này từ một phương hướng khác đi đến mười mấy nam nhân, một người trong đó còn cười đắc ý khoe với đồng đội nói." Các ngươi đã thấy kiếm khí của ta có bao nhiêu lợi hại rồi đấy? Ta đã nói là sẽ chém trúng chân Tầm Kim Thử không cho nó chạy trốn.
Ta vừa rồi còn thấy nó rơi xuống phía trước vách đá đâu, nói không chừng giờ phút này nó chỉ còn nữa cái mạng đi, hahaha" Nam nhân vừa cười vang đi đến thì nhìn thấy một thanh niên hắc y đang ôm Tầm Kim Thử trong lòng ngực.
Nam nhân sắc mặt liền âm trầm xuống dưới, cứ nhiên có người muốn chiếm hắn tiện nghi, đây là muốn tìm chết tiết tấu mà.
Hắn hung ác cười vang hỏi."Hahaha, Tầm Kim Thử là do gia ta đã thương mới rơi xuống vách đá, ngươi đây là giúp gia ta nhặt sát Tầm Kim Thử ư? Ngươi còn..." Nam nhân đột nhiên kinh hô lên.
"Gì? Đó là thất giai thảo dược! Là thất giai thảo dược không sai, hahaha, gia lần này kiếm lớn rồi." Hắn hưng phấn nói.
" Tên kia nhanh chóng đưa Tầm Kim Thử cùng Thất giai thảo dược qua đây cho ta, gia ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Nam nhân chừng lớn đôi mắt tham lam nhìn cái chân trước bụ bẫm của Tầm Kim Thử đang cầm thất giai thảo dược muốn chảy cả nước miếng.
Những người khác cũng là thấy được Tầm Kim Thử trong tay thất giai thảo dược cười càng vui vẻ lên, một người nhìn nam nhân có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ lâm thời thành lập cười nói." Đội trưởng, chúng ta thật là may mắn quá, trong di tích này đi đến đâu cũng là thảo dược, lần này còn tìm được thất giai thảo dược nữa, không phát tài cũng không được a, ha ha ha."
Nhóm người vui vẻ thảo luận giống như thất giai thảo dược cùng với Tầm Kim Thử là vật trong lòng bàn tay của bọn họ vậy.
Mà đám người cũng là như vậy suy nghĩ, trong này thực lực mạnh nhất cũng chính là Linh vương cửu cấp, mà bọn họ tổng cộng có đến mười bảy người, trong đó có ba người là Linh vương cửu cấp rồi mà đối phương chỉ có một người sao cùng bọn họ tranh dành được chứ?
Vân Phong Nhã khóe môi nhếch lên cười lạnh, nàng xoay người ngẩn đầu lên nhìn thẳng đội ngũ trước mắt, liền biết bọn họ là lâm thời tạo thành đội ngũ nhóm người.
Vân Phong Nhã quan sát trong đó có ba tên kiếm sư, mà nam nhân vừa rồi cùng nàng nói chuyện chính là người đã dùng kiếm khí đã thương Tầm Kim Thử người nọ.
Vân Phong Nhã không trả lời câu hỏi của gã ta mà hỏi ngược lại.
"Là ngươi vừa rồi đã thương tiểu gia ta khế ước thú? "
Nhóm người lúc này mới thấy rõ diện mạo của đối phương, cả đám đều ngẩn người.
Vừa rồi là bọn họ từ một phương hướng khác quẹo qua, mà thiếu niên mặt là đối diện với vách đá, bọn họ chỉ nhìn đến một nữa khuôn mặt mà vì thiếu niên cúi đầu nên không thấy rõ ràng thiếu niên toàn diện, vì thế bọn họ theo bản năng cho rằng đây là một thanh niên.
Bởi vậy khi thiếu niên hoàn toàn xoay người lại, bọn họ chính diện nhìn thấy người là một thiếu niên mới lớn, mới có như vậy phản ứng.
Nhóm người nhìn thấy Vân Phong Nhã chỉ là một thiếu niên chẳng những không thả lỏng mà cả đám nam nhân còn phòng bị nhìn xung quanh lên.
Vì bọn họ không tin một thiếu niên với gia thế bình thường có thể có tư cách tham gia di tích lần này, như vậy hắn ta chín phần là con em thế gia được nuông chiều, hoạt là một trong số các vị hoàng tử trẻ tuổi nhất của hoàng gia đây mà, bằng không cũng không được tham gia rồi.
Bọn họ hiện tại không biết đối phương thân phận cũng không biết đối phương có bao nhiêu người, vẫn là cẩn thận tốt hơn.
Dẫn đầu nam nhân trong mắt chợt lóe, cười hỏi.
"Hahaha, tiểu huynh đệ đừng tức giận, đây chỉ là một sự hiểu lầm, huynh đệ ta cũng không biết Tầm Kim Thử là huynh đệ ngươi khế ước, nên mới lỡ tay đã thương nó thôi.
Mà nơi này như vậy nguy hiểm, tiểu huynh đệ ngươi cũng không thể một người chạy bậy a."
Vân Phong Nhã thấy đám người thần sắc biến hóa nhìn xung quanh liền biết bọn họ đây là sợ nàng có đồng đội đi.
Nàng cười không đạt đáy mắt nói.
" Các ngươi không cần dò xét, tiểu gia ta chỉ có một người! Các ngươi không phải là đang đánh chủ ý lên thất giai thảo dược này sao? Còn quanh co hỏi chuyện các ngươi không phiền nhưng tiểu gia ta phiền nha.
Không bằng như vậy đi, các ngươi chỉ cần bồi thường cho Tiểu Kim nhà ta một gốc