Vân Phong Nhã nhìn trên tảng đá hình chữ nhật khoảng 10 cm Tím linh thạch, không hiểu sao trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, nàng nhật Tím linh thạch lên xem, nàng phát hiện nó chỉ là một phần tư trong đó mà thôi, phía trên còn có hoa văn cổ xưa rất lạ.
" Chủ nhân, người thử nhỏ máu lên thử xem.
"
Vân Phong Nhã làm theo lời của Hoàng, nhỏ máu ngón tay lên Tím linh thạch, nhưng nó không có gì phản ứng.
"Chủ nhân, như vậy chỉ còn một cách, người thử dùng tâm đầu nhục xem, tuy có chút tổn thương, nhưng chủ nhân có thể dùng đan dược sẽ không có vấn đề gì.
"
( Tâm đầu nhục, cũng có nghĩa là máu ở tim.
)
" Như vậy ta chỉ cần, nhỏ máu nơi ngón áp út là được phải không?"
" Không phải như vậy, nó cũng là máu nơi tim, nhưng không có Linh khí, vì chúng ta là tu luyện giả, trong thân thể mỗi một chỗ cũng có Linh khí bảo hộ, cho nên người tu luyện giả có thể sống mấy trăm năm, thực lực càng cao thì sống tới mấy ngàn năm, cho nên thực sự tâm đầu huyết là phải dùng linh khí đưa ra ngoài mới được, rất nhiều đại gia Tộc truyền thừa, bọn họ sợ người khác sẽ cướp đi, cho nên sẽ dùng tâm đầu huyết phong ấn, chỉ có con cháu của họ mới có thể mở ra phong ấn.
"
" Có chuyện này ư, sao ta không nghe ai nói qua đâu?"
" Chỉ có cường giả Linh tông chở lên mới có tư cách, chủ nhân nghĩ nơi nhỏ!.
"
" Ta đã biết, không cần nói, ngươi cũng không nhớ Đại Lục đó kêu là gì?" Vân Phong Nhã nhìn bộ dạng xem thường của nó là hết biết nói rồi.
Khi Vân Phong Nhã dùng Linh khí của mình bức ra một giọt tâm đầu nhục nhỏ lên Tím linh thạch, máu tươi thắm vào bên trong Tím linh thạch, nó từ từ phát sáng lên rồi bay lên không trung, màu Tím linh thạch màu sắc cứ nhiên từ từ biến mất, sao đó trở thành trong suốt như thủy tinh.
" Chủ nhân, đây mới chính là chân chính Truyền thừa thạch, cũng là linh lực và kí ức tinh thần lực hình thành, vì sợ người khác phát hiện, cho nên người truyền thừa sẽ đem nó ngụy trang thành một màu sắc linh thạch nào đó.
"
Vân Phong Nhã còn đang nghe Hoàng giải thích, thì truyền thừa thạch cứ nhiên bay thẳng vào ấn đường của nàng, làm đầu nàng đau như muốn nổ mạnh ra, Vân Phong Nhã cấn chặt răng, ôm chặt đầu mình co quất nằm trên mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, qua một lúc lâu thì Vân Phong Nhã không còn động tĩnh, mà lúc này Vân Phong Nhã xuất hiện trong một không gian trắng xóa, trước mặt nàng xuất hiện hình ảnh giống như đang xem điện ảnh vậy, tuy không thấy rõ mặt những người đó, nhưng Vân Phong Nhã vẫn có thể nghe giọng nói và y phục cũng biết được là nam hai là nữ.
Trong bộ điện ảnh này Vân Phong Nhã thấy một nam hai nữ, bọn họ đều là sư huynh muội, nhỏ nhất sư muội là năm mười tuổi được đại sư huynh cứu, sao đó được sư phụ của đại sư huynh nhận nàng ta làm đệ tử, mà sư phụ của họ chỉ có ba người họ là đệ tử mà thôi, sư huynh và sư tỷ đều là người trưởng thành, nên rất chiều chuộng tiểu sư muội, từng năm qua đi tiểu sư muội cũng trưởng thành, ba người họ vẫn như xưa như vậy hài hòa.
Vân Phong Nhã vốn đối với chuyện không liên quan đến mình, nàng không có chút cảm xúc nào, nhưng tại sao nàng thấy hai nữ nhân trước mắt, cảm xúc có chút kích động, còn có một chút đau lòng, hình ảnh trước mặt rất hài hòa nhưng tại sao nàng lại chảy nước mắt đây, nàng đến cùng đã xảy ra chuyện gì? nhưng khi Vân Phong Nhã nhìn thấy trên tay nam nhân cầm Hàn Băng kiếm xong vào đám người hung tàn, cứu tiểu sư muội của mình, lúc này Vân Phong Nhã liền bừng tỉnh, trên mặt nàng còn có lệ quang, nàng nhìn trước mặt phía trên là tường đá, nhìn bên cạnh thì thấy Tử Điện Báo trong mắt vui vẻ nói.
" Chủ nhân người đã tỉnh, tốt quá.
"
Vân Phong Nhã ngồi dậy, cảm giác được trên y phục của mình ướt đẫm mồ hôi, Vân Phong Nhã không nói gì, trong mắt có chút hoang mang, nàng ý niệm vừa động Trên tay nàng xuất hiện Hàn Băng kiếm lạnh lẽo, Hàn Băng kiếm như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân mình, nó rung lên vài cái, Vân Phong Nhã nhìn kỹ trên tay Hàn Băng kiếm, thật sự giống nhau như đúc, chỉ có thiếu mỗi Hàn Băng Châu, là giống như trong hình ảnh nàng thấy được trên tay nam nhân đó Hàn Băng kiếm cùng là một thanh, nàng lúc đầu khế ước với Hàn Băng kiếm cảm thấy nó rất có linh tính, nàng cứ cho rằng nó vốn là thần khí cho nên mới có như vậy linh tính, nhưng khi nàng mở ra phòng thứ hai là linh khí, nàng vì sợ những người khác phát hiện ra Hàn Băng kiếm cùng Huyết Dạ hồng y và nàng cùng là một người, cho nên nàng đã khế ước một thanh thượng khí, một thanh thánh khí, và một thanh Thần khí, cộng thêm hắc ám truỷ thủ thần khí, nhưng nàng vẫn không có cảm giác chúng nó quen thuộc, hai là có Linh tính như Hàn Băng kiếm, nhưng nàng vẫn không như vậy để ý.
Nhưng hiện tại, toàn bộ những chuyện kỳ lạ này đều cùng nàng có quan hệ, Vân Phong Nhã nhấm mắt lại nhìn vào bên trong đan điền thì thấy bên cạnh nó có một miếng trong suốt như thủy tinh nằm bên cạnh, lực lượng của nó rất ôn hòa từ từ truyền vào Đan Điền của nàng, lực lượng này nó giống như đặc biệt dành cho nàng vậy, nàng cũng cảm nhận được mình muốn tăng cấp, nhưng hiện tại nàng rất muốn biết khuôn mặt của ba người trong truyền thừa ký ức kia.
"Hoàng tại sao ta lại không thấy được khuôn mặt của ba người truyền thừa trong ký ức thạch kia?"
" Chủ nhân, người phải tìm ba khối truyền thừa còn lại, đem chúng nó hợp thành một, thì mới có thể nhìn thấy.
" Phượng Hoàng vẫn như thường ngày đáp lời Vân Phong Nhã, nhưng Vân Phong Nhã không