Mọi người lúc này đôi mắt đều mở thật lớn khó mà tin, bọn họ một tháng trước từ tu luyện bên trong ra tới, cũng có nghe qua, năm nay vừa vào ngoại môn tân nhân, cùng với nội môn Nhàn Tuấn khế ước sinh tử chiến, khế ước thú của hắn còn đem đối phương giết đâu, nhưng bọn họ cũng không để ý tới, vì ở học viện không phải không có chuyện như vậy phát sinh qua, còn nhiều nữa là, nhưng tân nhân là lần đầu tiên, mà người đó hiện tại đã đứng trước mặt bọn họ, còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa.
Vân Phong Nhã cùng Thôi Dật đám người chào hỏi qua đi, Vân Phong Nhã cũng thấy được, ngoại trừ Thôi Dật và Thôi San San huynh muội cùng nàng hữu hảo ra, còn những người khác trong mắt đều là đề phòng, nàng cũng không phải thích ngược người, mặt nhiệt dáng mong lạnh, nàng chào hỏi lúc sau rồi trở lại chỗ cũ ngồi xuống, bắt đầu ăn thịch nướng của mình.
Ngụy Bình trong lòng tuy là không vui đội trưởng che chở cho Vân Phong Nhã, nhưng đội trưởng đã lên tiếng, hắn cũng không tiện phản bát, những người khác thấy vậy cũng không nói gì, nếu thiếu niên này không nhận biết San San học muội, thì bọn họ chực tiếp đem thiếu niên Ngọc bài cướp đoạt đi rồi, nhiều hơn một điểm là một điểm a.
Thôi Dật thấy mọi người cũng không có ý cùng Vân Phong Nhã đi ngần, hắn cũng không nói gì, vì đây là khảo hạch, hắn nhìn mọi người trên mặt toát ra mổi mệt chi sắc, liền nói.
"Mọi người cũng đã lâu thời gian lên đường, cũng mệt rồi, chúng ta qua bên đó dùng bữa nghĩ ngơi đi.
" Hắn ngón tay chỉ về một chổ rộng rãi hơn cách Vân Phong Nhã khoảng trăm bước.
Đoàn người nghe được đội trưởng mình nói, cũng ngật đầu tán thành, bọn họ bắt đầu phân chia ra từng người công việc, bắt đầu nhớm lửa, sau đó từ không gian lấy ra ma thú thịt đã được sử lý sạch sẽ, bắt đầu nướng thịt lên.
Còn Vân Phong Nhã ăn no nê, liền nhảy lên cổ thụ, nàng tay vuốt nhẹ lên Tiểu Tím lá nhỏ, như đang cùng nó giau lưu, miệng lẩm bẩm hỏi.
" Tiểu Tím, ý của ngươi là, đám người của Giang Thành Liệt ngấp ngáp lên đường đi về hướng Đông phía trước ư?"
" Vù! vù.
.
" Tiểu Tím như là đáp lại Vân Phong Nhã lời nói.
Vân Phong Nhã vuốt cầm suy nghĩ nói.
" Xem ra đám người của Giang Thành Liệt như vậy ngấp ngáp, nhất định là biết được nơi nào có bảo bối, nên mới như vậy không ngừng nghỉ lên đường.
" Vân Phong Nhã trong mắt lóe qua tia giảo hoạt, cười hắc hắc nói.
" Hắc!.
hắc! Có bảo bối, làm sao thiếu chúng ta được.
"
Vân Phong Nhã triệu hồi ra Bạch Hổ và Kim sắc đại Bàng, chúng nó nhận được chủ nhân mệnh lệnh, dùng hình tự vệ nằm ở hai nhánh cây bên cạnh, để bảo vệ cho nàng.
" Ta đi xem Hoàng như thế nào cái đã, Tiểu Hắc, Kim Bằng các ngươi bên ngoài canh giữ.
"
" Đã biết, chủ nhân.
" Chúng nó trong thức hải trả lời.
Vân Phong Nhã dựa người vào nhánh cây lớn phía sau, nhắm mắt lại, người ngoài nhìn vào sẽ cho là nàng đang nghĩ ngơi, nhưng thật ra nàng ý thức đã vào bên trong thức hải xem xét Phượng Hoàng tình huống, nàng thấy Hoàng linh hồn cũng đã rõ ràng hơn một chút, không giống như lần đầu gặp gỡ nó như vậy mờ ảo, cũng cảm giác được hơi thở của Hoàng càng ổn định hơn, như vậy Hoàng không bao lâu sẽ tỉnh lại đi.
Vân Phong Nhã cũng không biết qua bao lâu, cho đến lúc nghe được bên ngoài tiếng quát lớn, nàng mới từ thức hải bên trong ra đến, nàng mở đôi mắt không hề ngợn sống ra, theo thanh âm nhìn qua đi, thì thấy cách đó không xa có một đám người đang kêu ngạo trào phúng Thôi Dật đám người, Vân Phong Nhã mài đẹp nhíu lại, sau đó giản ra, nở ra nụ cười tà mị nói.
" Thì ra là bọn họ nha.
"
" Ha ha, Thôi Dật, bổn thiếu gia hôm nay muốn xem xem, các ngươi như thế nào chạy thoát? Nếu các ngươi ngoan ngoãn giao ra Ngọc bài và những thứ các ngươi ngật hái được bên trong, thì bổn thiếu gia sẽ lưu lại các ngươi, có thể tiếp tục khảo hạch, thế nào? ha ha.
" Thanh niên kêu ngạo nói.
" Ha hả, Nạp Lan đội trưởng nói không sai, chỉ cần các ngươi giao ra Ngọc bài và những thứ bên trong này ngật hái được, thì chúng ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội, các ngươi nghĩ cho kỹ mới được a.
" Chu Chiêu đắc ý nói.
" Nạp Lan Hằng, các ngươi cho rằng các ngươi là ai? Ngươi nên nhớ, học viện có quy định, không được đoạt người tài vật, trừ phi đối phương đồng ý trao đổi hoạt đưa tặng, nếu không sẽ bị học viện nội quy trình phạt, các ngươi không quên đi?" Thôi Dật xiết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói.
Nạp Lan Hằng không chút sợ hãi khi Thôi Dật nói ra ý đồ của hắn, nhưng chỉ cần hắn không thừa nhận, thì ai có thể làm gì được hắn, hắn ha hả cười nói.
"Ha ha ha, Thôi Dật, bổn thiếu gia khi nào nói qua cướp các ngươi tài vật? Bổn thiếu gia chỉ là cùng các ngươi trao đổi các ngươi cơ hội có thể tiếp tục lưu lại mà thôi.
" Nạp Lan Hằng không biết xấu hổ nói.
" Nạp Lan Hằng, ngươi không biết xấu hổ, ta nói cho ngươi biết, cho dù bớp nát Ngọc bài, chúng ta cũng sẽ không cho các ngươi như nguyện.
" Thôi San San tức giận nói.
Nạp Lan Hằng âm trầm sắc mặt nói.
" Nếu đã như vậy, thì đừng trách bổn thiếu gia ta không khách khí.
" Dứt lời, hắn ra lệnh.
" Cho ta động thủ, không chết là được.
"
Cuộc chiến chạm vào là nổ ngay, đoàn người của Thôi Dật vốn yếu hơn đoàn người Nạp Lan Hằng, mà mấy ngày trước bọn họ đoàn đội có hai người vì bị thương nặng, không cách nào tiếp tục chiến đấu, nên đã bớp Ngọc bài rời đi khảo hạch, cho nên vốn yếu lại càng yếu.
Rất nhanh đoàn đội của Thôi Dật đã vào thế hạ phong, tiếp theo đoàn người một người một người mà bị đánh ngã trên mặt đất, Thôi Dật thực lực tuy vững chắc, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng Nạp Lan Hằng là Linh Vương tứ cấp, còn hắn chỉ là nhị cấp, hơn hai cấp bậc thì làm sao có thể thắng đối phương, nói chi bọn chúng Linh Vương còn nhiều hơn đoàn đội của hắn nữa, rất nhanh trên người Thôi Dật cũng đã xuất hiện rất nhiều vết thương lớn lớn bé bé.
"Ầm! ầm.
.
" Thanh