Rõ ràng địch nhân của hắn đã đạt tới Thất phẩm Ngưng Cương cảnh, còn có bán thần binh trong tay, vậy mà…Nếu rơi vào tay người khác, không , rất nhiều người khác, chắc chắn đã sớm không kiềm chế nổi, nhưng cố tình Đậu Trường Sinh kia trẻ tuổi như vậy lại che giấu sâu nhường này.Vị này gây cho Trịnh tổng bộ đầu một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, có khi nhìn qua sẽ thấy tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, nhưng cũng có đôi khi rất cáo già, tính toán không bỏ sót chút gì.Trịnh tổng bộ đầu nhìn không thấu.
Rút cuộc thiện lương và chính nghĩa kia là thiên tính hay là ngụy trang?Thiệt tình mà nói, Trịnh tổng bộ đầu thật sự rất thưởng thức Đậu Trường Sinh, hắn cũng thật sự không muốn giết Đậu Trường Sinh.Tuy Trịnh tổng bộ đầu rất tiếc nuối về chuyện xảy ra trong đại hội tài thần, nhưng hắn không hề giận chó đánh mèo như những người khác, thậm chí bản thân hắn cũng không hề muốn ghi hận Đậu Trường Sinh vì nguyên nhân như vậy.Kể cả khi trong lòng hắn từng xuất hiện bất mãn với Đậu Trường Sinh, bất mãn Đậu Trường Sinh chiến đấu với Diệp Vô Diện quá muộn, không cứu được Thế Minh.Nhưng hắn cũng hiểu đó là lẽ bình thường của con người.
Nếu là con người mà không có thất tình lục dục, người đó đã trở thành Thánh Nhân từ lâu rồi.Cảm xúc là chuyện của cảm xúc, Trịnh tổng bộ đầu vẫn có thể phân chia thật rõ ràng.
Trong mắt hắn, Đậu Trường Sinh chỉ là một người vô tội.Nhưng đáng tiếc, chung quy lại Đậu Trường Sinh chỉ là một người ngoài.Trịnh Thế Minh mới là nhi tử của hắn.Hiện giờ chỉ cần giết Đậu Trường Sinh, hắn sẽ đạt được cơ hội báo thù cho Thế Minh và Trịnh tổng bộ đầu nhất quyết không buông tha cho cơ hội lần này.Bình thường lúc hắn tra án bắt gian, sẽ thường xuyên có người nhà hoặc là sư môn của hung thủ, không ngừng quấy nhiễu quá trình phá án của hắn, từ đó làm trong lòng hắn sinh ra bất mãn.Hắn cho rằng nếu đã dám làm thì nên dám chịu.Từ trước đến nay, loại người như vậy luôn bị hắn khinh thường.Vậy mà khi tình huống đó rơi xuống bản thân mình, Trịnh tổng bộ đầu mới cảm nhận được, chuyện này quá mức khó khăn .Suy cho cùng, con người đều là phàm phu tục tử.
Bản thân hắn là phụ thân của một nhi tử lại rơi vào tình trạng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn trong đó, chỉ tự mình trải qua mới hiểu.Giờ phút này, vì đổi lấy một cơ hội giết chết Diệp Vô Diện, đừng nói mục tiêu là Đậu Trường Sinh, dù bảo hắn giết Vương, sát Giá (xa giá của Hoàng thượng), hắn cũng dám làm.Nhìn thấy thế tới ồn ào của Băng Phách đao, sắc mặt Trịnh tổng bộ đầu nổi lên hồng quang, trong nháy mắt đã trở nên ửng hồng, da thịt toàn thân hắn cũng vậy.Máu tươi từ khóe miệng bắt đầu không ngừng tràn ra, không ngừng lan tràn đến sương lạnh, khiến băng giá kia bị hòa tan trong nháy mắt.Lực lượng của ‘Pháp Mạch không đủ để chiến thắng Đậu Trường Sinh cầm bán thần binh trong tay, nhưng muốn thắng lợi, Trịnh tổng bộ đầu lại không thèm áp chế thương tích, ngược lại còn bắt đầu vận dụng lực lượng Phong Hỏa cảnh.Năm đó Trịnh tổng bộ đầu cũng đầy hăng hái, đáng tiếc hắn không thành công vượt qua một lần hỏa kiếp cuối cùng trong Phong Hỏa Đại Kiếp cũng từ đó trong thân thể còn lại vết thương cũ, chỉ có thể phát huy ra thực lực của lục phẩm Pháp Mạch.Vì thế, hắn rời khỏi tổng bộ, đi vào Chu Tước phường làm một tổng bộ đầu.Nhưng hiện giờ hắn lại không thèm áp chế thương tích, ngược lại còn thúc giục