Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, đây là ảo giác, người ta là một trong 36 tổng bộ Thần Đô, đây là đại nhân vật thực lực trung tam phẩm.
Sao có thể sợ một người cửu phẩm nho nhỏ như hắn.
Nhìn bóng lưng tổng bộ đầu, Đậu Trường Sinh lại lắc đầu, đều nói tổng bộ đầu Chu Tước phường đối đãi với người khác rất ôn hòa, tương đối mà nói, rất thích nói chuyện với cấp dưới, là một lãnh đạo tốt, bây giờ xem ra là được người khác tô vẽ cho đẹp, đây rõ ràng là không vui lòng nói chuyện với cấp dưới.
Đạo đức giả, không quan tâm lòng người.
Trong lòng Đậu Trường Sinh mắng một câu.
Sau khi về trong nhà, vốn dĩ thần sắc của Đậu Trường Sinh tản mạn lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau đó cung kính cúi đầu nói: “Đệ tử cung nghênh sư tôn pháp giá giáng lâm.
”Gian phòng bố trí đơn giản.
Giường chiếu kê gần vách tường, phía trên phủ đệm chăn.
Dựa vào vị trí đầu giường là một cái bàn, phía trên bày giá bút và bút lông, nghiên mực và giấy, đều đặt chỉnh tề ở một bên.
Lúc này trong gương đồng ở trên khung hiện ra một gương mặt, phát ra ánh sáng mơ hồ, Đậu Trường Sinh cúi đầu với gương đồng.
Hình ảnh xuất hiện trong gương đồng bắt đầu xảy ra thay đổi, thiếu nhiên tuấn tú, giống như sống lại, hoàn toàn khác biệt với tư thái của Đậu Trường Sinh.
Thần sắc Đậu Trường Sinh nghiêm túc, nhưng Đậu Trường Sinh ở trong gương đồng lại nở nụ cười.
Tình cảnh này nếu như xảy ra vào lúc mười hai giờ đêm, gương đồng biến thành kính pha lê, hình ảnh sẽ càng thêm rõ ràng một chút, thì đây chính là ống kính kinh điển trong phim kinh dị.
Hình ảnh Đậu Trường Sinh trong gương đồng đang không ngừng thu nhỏ, đây giống như là ống kính đang kéo dài khoảng cách, sau cùng toàn thân xuất hiện ở trong gương đồng.
Trong gương đồng là một đỉnh núi, một gốc cây cao lớn giống như trụ trời, cành lá tán cây rậm rạp như lọng che.
Bóng người đang đứng sừng sững dưới tán cây trông có chút nhỏ bé, cuối cùng tầm mắt bắt đầu khôi phục đến một vị trí thích hợp.
Có thể nhìn thấy rõ ràng từng hành động trong gương đồng, cảm nhận được sự biến hóa của cảm xúc, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nhìn thấy được tướng mạo của đối phương.
Vị người của Âm Cực tông môn này chính là sư phụ bỗng nhiên có được của Đậu Trường Sinh.
Thay đổi thái độ nghiêm khắc lần trước, lần này dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Đậu Trường Sinh, vỗ tay tán thưởng nói: “Trường Sinh con làm không tệ.
”“Không hổ là đệ tử vi sư coi trọng nhất.
”“Lần trước là vi sư hiểu nhầm con, hóa ra không phải con giết người tìm niềm vui, mà chính là để làm nền cho hành động lần này.
”m thanh của sư phụ càng ngày càng hưng phấn, ánh mắt cũng phát ra vẻ nóng rực, giống như là nhìn thấy trân bảo vậy.
“Lần hành động này của các ngươi, nếu như thành công bắt được Vạn Tam, công lao sẽ được chia cho tập thể, đến lúc đó nhiều nhất tăng thêm được một số tư lịch, thu được một ít tiền bạc khen thưởng.
”“Công lao lớn nhất sẽ quy về bộ đầu, nhưng Trường Sinh con có thể hại chết tất cả bọn họ, đương nhiên công lao này sẽ là của một mình con.
”“Có mấy lần trước làm nền, lần này là chuyện đương nhiên, sẽ không ai cảm thấy con cố ý hành động.
”“Cũng không sợ bị điều tra.
”Cái gì gọi là hại chết?Đậu Trường Sinh không khỏi mở miệng nói: “Con không hại bọn họ.
”“Đúng, đúng, đúng.
”Sư phụ lập tức đổi giọng, không hề phản bác, mà trực tiếp nói theo lời của Đậu Trường Sinh: “Bọn họ đều là bị Vạn Tam giết chết, không có bất cứ quan hệ gì với Trường Sinh con.
”“Con.
”Đậu Trường Sinh vừa mới muốn mở miệng đã bị sư phụ ngắt lời.
“Không cần giải thích nhiều.
”“Ta