Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 158: Hối tiếc? Đã quá muộn!


trước sau

Ồ, có vẻ như Tạ Trác Quân đã biết được bộ mặt thật của Thượng Quan Nhu Tuyết, đang giãy giụa suy nghĩ muốn thoát khỏi.

Thử nhìn đi, một Thượng Quan Nhu Tuyết thủ đoạn cùng một Tạ Trác Quân không có chủ kiến, hắn có thể thoát khỏi sao?

Thượng Quan Ngưng không có một chút mảy may cảm thông nào dành cho hắn, thời điểm hắn lựa chọn Thượng Quan Nhu Tuyết, đã rất tuyệt tình, dứt khoát không đoái hoài đến mọi thứ, như thể không có Thượng Quan Nhu Tuyết, một phút một giây sẽ không sống nổi.

Bây giờ hắn đã có những gì bản thân muốn, thì lại hối hận!

Tạ Trác Quân nhìn khuôn mặt Thượng Quan Ngưng càng ngày càng xinh đẹp, không khỏi có chút ngẩn ngơ, lẽ nào năm đó, Thượng Quan Ngưng là một viên kim cương bị phủi bụi trần, hay là mắt hắn bị mù?

Cô càng ngày càng ưu tú, khí chất càng ngày càng nổi bật, cả người hoàn toàn không còn nét ngây ngô thời thiếu nữ, trở nên sắc sảo, trầm ổn và bình tĩnh.

Đây là người phụ nữ chính tay hắn từ bỏ!

Trong chốc lát, hắn cảm thấy trái tim dấy lên chua xót chát đắng khó có thể chịu đựng.

Thượng Quan Ngưng thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, đầu mày thanh tú không khỏi nhíu lại, nhàn nhạt nói: “Tạ tiên sinh, anh có chuyện gì không? Công việc của tôi rất nhiều, không có thời gian đứng đây cùng anh ngây người, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh đến!”

Tạ tiên sinh...

Hy vọng đây là lần cuối cùng anh đến...

Ngôn từ cô rất xa cách, thái độ lạnh lùng, rõ ràng muốn nói với hắn rằng cô không chào đón hắn.

Sắc mặt Tạ Trác Quân tái nhợt, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Tiểu Ngưng... tôi... thật xin lỗi... Trước kia đã hiểu lầm cô!”

Kể từ khi tát vào mặt Tạ Trác Quân, những oán giận cùng ấm ức trong lòng cô đã sớm không còn, chỉ có duy nhất sự thờ ơ.

Vì Tạ Trác Quân mà tức giận, Thượng Quan Ngưng cảm thấy không đáng giá.

“Anh đã lên tiếng xin lỗi, không cần lại xin lỗi. Nếu anh đã đến xin lỗi, và bây giờ tôi đã nghe, anh có thể đi.”

Trong giọng Thượng Quan Ngưng, không hề có một chút cảm xúc dù chỉ là nhỏ nhất, không nghe ra cô đang giận dữ hay nhẹ nhõm.

Cô không quân tâm đến thái độ của hắn?

“Tiểu Ngưng, không phải em thích tôi? Nhưng có vẻ như, không quan tâm đến tôi...”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ rằng hắn sẽ đặt một câu hỏi như vậy, hắn bị Thượng Quan Nhu Tuyết xoay vòng vòng, cho nên đầu óc cũng úng nước luôn?

Cô lạnh lùng nói: “Tạ Trác Quân, anh quá tự kỉ rồi! Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng cho anh biết, tôi không hề thích anh, lúc trước đính hôn với anh hoàn toàn là bị bắt buộc, bởi vì cha mẹ anh và người cha vô cùng tốt của tôi, ba người bọn họ dùng cậu ruột đe dọa tôi, nếu không lấy anh, sẽ liên hợp lại làm cho ông ty cậu phá sản còn cậu sẽ biễn thủ công quỹ bị đưa vào tù!”

Tạ Trác Quân ngạc nhiên, cả người như chìm vào sóng dữ!

Hóa ra mọi chuyện lại như vậy! 

Hắn chưa bao giờ biết Thượng Quan Ngưng đính hôn với hắn vì lí do không thể chịu đựng nổi như vậy!

Mẹ nói với hắn, là Thượng Quan Ngưng thích hắn, là tự nguyện chăm sóc hắn!

Tại sao, tại sao mọi người đều dối gạt hắn?! Tại sao đến cuối cùng hắn mới biết được sự thật?!

Bốn năm trước kể từ khi hắn tỉnh dậy sau hôn mê, đã sống trong một khung lồng được bện nên bởi những lời nói dối cùng trò bịp bợm?

Hắn không tin!

Tạ Trác Quân như đang cô gắng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gần như gầm lên: “Tôi hủy hôn với em, không phải em đã đau khổ muốn chết sao? Nếu em không thích tôi, tại sao lại thống khổ, thậm chí còn muốn rời xa quê hương, ra nước ngoài sống tận bốn năm!”

Giọng nói Thượng Quan Ngưng lạnh lẽo, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của hắn: “Tôi đã chăm sóc anh trong hai năm, Tạ Trác Quân! Thậm chí ngay cả nuôi một con chó hay mèo cũng không dễ dàng tặng cho người khác, tôi chỉ không cam lòng bị Thượng Quan Nhu Tuyết sẵn đó lượm được của hời mà thôi!”

“Hơn nữa, ra nước ngoài du học không phải là ý của tôi, nhưng vì Thượng Quan Nhu Tuyết ở trước mặt cha mẹ anh, cố ý quỳ xuống cầu xin tôi rời đi, đến cả vé máy bay cũng đã chuẩn bị hoàn hảo!Có thể rời xa khỏi hai người làm tôi ghê tởm, rời khỏi cái gia đình không có tình người kia, tôi đã rất vui vẻ, vì vậy nhanh chóng ra nước ngoài, không phải là vì quá thích anh.”

Tạ Trác Quân suy sụp(*) xụi lơ trên sofa.

(*) Thật ra chỗ này tác giả dùng tiếng Trung Giản thể mang nghĩa “Khập khiễng”, còn dùng QT lại dịch là “Cụt hứng”, bản convert là “Suy sụp”, tớ cảm thấy từ “Suy sụp” nghe hợp văn phong ngữ cảnh hơn, nhưng từ “Cụt hứng” nghe vui
hơn phải không nào?

Hắn không biết rốt cuộc Thượng Quan Nhu Tuyết còn có bao nhiêu điều không nói với hắn, càng gần với sự thật, hắn càng đau đớn hơn khi bị lừa dối.

Tất cả mọi thứ đang thay đổi, Thượng Quan Nhu Tuyết thay đổi, Thượng Quan Ngưng càng thay đổi.

Một số thứ, một khi bị mất đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, Thượng Quan Ngưng đã từng rất quan tâm đến hắn, chăm sóc hắn, tất cả mọi chuyện đều đặt hắn lên hàng đầu, bây giờ đã không còn gì cả!

Chuyện xưa nhắc lại, trong lòng Thượng Quan Ngưng cũng không thể nào chịu nổi.

Mỗi lần nhìn thấy Tạ Trác Quân, cô sẽ nhớ đến cái quá khứ lố bịch kia, bị bọn họ không chút nương tình nể ruột chà đạp dưới lòng bàn chân, không thể nhúc nhích! Không một ai khi đó nhìn thấy những nỗ lực những chịu đựng mà cô đã phải trải qua, Tạ Trác Quân thật tàn nhẫn!

Hiện tại hắn dùng thái độ này, Thượng Quan Ngưng càng thêm khinh thường!

Hắn không phải rằng yêu Thượng Quan Nhu Tuyết yêu đến chết đi sống lại hay sao? Bốn năm trước không phải hai người bọn họ mười ngón tay đan chặt vào nhau đến quỳ trước mặt cô, thề non hẹn biển muốn ở bên nhau, cầu xin cô tác thành cho bọn họ sao?

Cô đã tác thành, giờ hắn hối tiếc?!

Không dễ dàng đâu!

“Xin chúc mừng, anh đã được làm cha, vẫn là anh nên trở về chăm sóc phụ nữ mang thai, vì sợ rằng cô ta sẽ điên cuồng đi lung tung khắp nơi! Ồ, anh quá vô trách nhiệm, để một người phụ nữ mang thai đi quay phim kiếm tiền, nếu như mọi người biết, sẽ nghĩ rằng Tạ gia nhà anh nghèo đến cháu mình cũng không có khả năng nuôi đó!”

Thượng Quan Ngưng thẳng thừng đem chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết đóng phim nói ra, cô đoán chắc chắn Tạ Trác Quân không biết chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết muốn đóng phim.

Năm đó cô muốn trở thành vận động viên tennis, hai vợ chồng Tạ thị cảm thấy việc cô xuất hiên trước đám đông là làm mất mặt bọn họ, là không có đức hạnh, Thượng Quan Nhu Tuyết muốn vào ngành giải trí, bọn họ sẽ càng không đồng ý.

Năm đó, thời điểm Vương Lộ đối xử tốt với cô, giống như là con gái ruột, nhưng đợi đến khi Tạ Trác Quân tỉnh dậy, bà ta ngoắc một phát liền thay đổi, hoàn toàn hai mặt!

Thượng Quan Ngưng vô cùng hiểu rõ cô ta, bây giờ Tạ Trác Quân không quan tâm Thượng Quan Nhu Tuyết, Vương Lộ cũng sẽ không đối xử tốt với cô ta nữa.

Ồ, đúng rồi, Tạ Trác Quân ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cô nói cái gì?! Tiểu Tuyết đóng phim? Không thể nào, cô ấy đã hứa với tôi, không vào giới giải trí!”

“Ôi, chỉ sợ rằng anh không để cô ấy tiến vào giới giải trí, tôi cũng sẽ giúp anh đưa tên cô ấy vào trong danh sách loại bỏ. À, còn có công việc của cô ấy, đài truyền hình cũng đã sắp xếp cho cô ấy nghỉ phép nha. Tiếp theo, cô ấy đã có thể toàn tâm toàn ý làm một người vợ, chăm róc anh cả đời rồi.”

Giọng nói Thượng Quan Ngưng lạnh lùng như gió, âm thanh nhẹ nhàng như mây, thế nhưng khi lọt vào tai Tạ Trác Quân tựa hồ long trời lở đất!

Hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa giận vừa sợ nói: “Cô đã làm gì Tiểu Tuyết?!”

Nhìn thấy Tạ Trác Quân lại theo quán tính bảo vệ Thượng Quan Nhu Tuyết, Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt cười: “Muốn biết tôi đã ác độc như thế nào, hay là trở về hỏi vị hôn thê của anh đi, cô ấy mà mô tả lại thì sẽ thú vị hơn rất nhiều đấy! Sau đó, thuận tiện suy nghĩ thử lời nói giữa chúng tôi có bao nhiêu khác nhau.”

Có lẽ Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ nói cô cực kì khó nghe, nhưng cô không nghĩ sẽ phải lãng phí thời gian giải thích với Tạ Trác Quân, dù sao, một khi hắn nghe Thượng Quan Nhu Tuyết kể lại, nhất định ngay lập tức sẽ phẫn nỗ cảm thấy Tiểu Tuyết của hắn đã quá hiền lành dễ bị người khác bắt nạt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện