A Hổ rất thông thạo việc làm cho người khác cảm thấy khổ sở, làm cho Tạ Trác Quân cảm thấy khổ sở lại càng dễ dàng hơn, bởi vì công ty Tạ gia đã bị bọn họ khống chế, muốn động tay động chân thật sự quá dễ dàng!
Rất nhanh Tạ Trác Quân liền nhận được điện thoại từ công ty, thông báo việc có một đơn hàng gặp vấn đề, đối phương đã nhận hàng, nhưng lại một mực nói Tạ gia không giao hàng tới.
Phạm vi kinh doanh của Tạ gia rất nhỏ, chủ yếu cung cấp hàng dệt và đầu tư khai thác mỏ cùng luyện kim.
Ở thành phố A, Cảnh Thịnh đã sớm lũng đoạn thị trường khai thác mỏ cùng luyện kim, làm các công ty khác duy trì hết sức khó khăn, sở dĩ Tạ gia còn có thể tiếp tục hoạt động, là do ngày trước Tạ Đông Phong đi bộ đội, quen biết không ít các mối quan hệ, vả lại công nghệ chủ yếu của nhà họ là ngành dệt do tổ tiên Tạ gia truyền lại, bởi vậy mới có chỗ đứng ở thành phố A.
Có điều, mấy năm trở lại đây ngành dệt đã không có kỹ thuật nào mới mẻ, càng ngày càng có nhiều doanh nghiệp kinh doanh mặt hàng này, làm cho lợi nhuận càng ngày càng ít hơn.
Tuy rằng Tạ Trác Quân đã theo ba hắn học kinh doanh một thời gian dài, nhưng hắn trời sinh không có năng khiếu kinh doanh.
Nếu không xảy ra vẫn đề lớn còn có thể tự xử lý được, một khi gặp vấn đề khó khăn vẫn phải mời Tạ Đông Phong ra mặt mới có thể giải quyết ổn thỏa.
Nhưng sức khỏe của Tạ Đông Phong gần đây không tốt, rất nhiều việc ở công ty phải giao cho Tạ Trác Quân xử lý.
Cho nên công ty có xảy ra vấn đề gì, hắn sẽ phải đàm phán với khách hàng nếu thật sự không giải quyết được mới nhờ tới Tạ Đông Phong
Giống như việc lần này, đã chuyển hàng hóa tới nhưng khách hàng một mực không nhận là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, đều là khách hàng hợp tác lâu năm không thể nào có thể trở mặt được.
Tạ Trác Quân mặc kệ trên đầu vẫn còn đau đớn như bị kim châm, liền lái xe tới công ty.
Trên đường đi Thượng Quan Nhu Tuyết gọi cho hắn, dịu dàng hỏi: “Trác Quân, anh không quên hôm nay hứa đưa em đi khám thai định kì chứ? Em rất sợ bệnh viện, anh nhất định phải đi cùng với em.”
Tạ Trác Quân không kiên nhẫn, giọng nói có chút bực bội: “Nói mẹ em đi cùng đi, anh hôm nay rất bận!”
Hắn nói xong không thèm giải thích thêm liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Nhu Tuyết không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới làm cho thái độ của hắn đối với cô tốt hơn một giờ lại đột nhiên trở nên hung dữ.
Cô vừa dập điện thoài, liền muốn sai người theo dõi hành động của Tạ Trác Quân, nhưng vừa soạn xong tin nhắn cô mới nhớ ra, người từ trước tới nay vẫn làm việc cho cô gần đây không liên lạc được.
Trong lòng cô ta có chút bất an, người kia đã biết quá nhiều bí mật của cô và mẹ cô – Dương Văn Xu, hắn bỗng nhiên mất tích làm cho cô cùng Dương Văn Xu lo lắng không yên.
Hơn nữa, nếu không có người kia, hai mẹ con cô cũng không cách nào làm được việc gì, người mới mà Dương Văn Xu tìm về làm việc quá kém, cái gì cũng tra không được vậy mà còn phải mất một số tiền lớn.
Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn không muốn đi bệnh viện khám thai, cô cũng không có ý định giữ đứa bé này lại, dù sao mục đích kết hôn với Tạ Trác Quân cũng đã đạt được.
Nhưng mà, phải giữ đứa bé này thêm một thời gian nữa mới có thể có lợi cho cô.
Cô tuổi còn trẻ, không thể lãng phí tuổi thanh xuân để nuôi nấng đứa bé, cô muốn tiếp tục theo đuổi giấc mộng diễn viên của mình!
Tuy rằng bây giờ Tạ Trác Quân không đồng ý cho cô đi đóng phim, nhưng đợi tới khi cô trở nên nổi tiếng, hắn nhìn thấy tài năng của cô hẳn sẽ đồng ý.
Hiện tại, cô muốn tìm một người có thể tra rõ mọi việc!
……
Cảnh Dật Nhiên bị lão thái thái cùng Chương Dung nhốt trong nhà đã nhiều ngày, Cảnh gia canh chừng nghiêm ngặt lại bị lão thái thái hạ lệnh, ai cũng không dám để hắn đi ra ngoài.
Đáng chết, Cảnh Dật Thần cùng với Mộc Thanh lại dám sử dụng ám chiêu!
Chờ hắn đi ra ngoài nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người này!
Hiện tại, hắn mỗi ngày chỉ có thể ở trong biệt thự đi tới đi lui, hơn nữa cơ thế càng ngày càng suy yếu.
Trước kia mỗi ngày tiểu Cảnh Dật Nhiên đều tinh lực mười phần phải tìm chỗ để phát tiết, nhưng mà kể từ ngày bị Mộc Thanh châm cứu liền ủ rũ
không có tinh thần, mỗi ngày đều co rút ở trong quần lót, giống như người bị yếu sinh lý!
Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn, không thể chấp nhận được nửa điểm sơ xuất.
Hắn rất muốn đi tìm Mộc Thanh, bắt hắn chữa khỏi cho mình, sau đó đến nói với lão thái thái rằng cơ thể hắn rất tốt không cần chữa trị nữa! Bởi vì hắn đã uống đủ mấy thang thuốc Trung Y đắng chát không thể nào nuốt xuống nổi đó rồi!
Hắn đang muốn lặng lẽ đổ bát thuốc mà lão thái thái sắc cho hắn vào trong chậu hoa, thì di động “Đinh” một tiếng báo có tin nhắn mới.
Gần đây hắn không dám xem tin nhắn, bởi vì tất cả đều là tin xấu!
Quán bar nào vừa phải dừng kinh doanh, có bao nhiêu người lại vừa mới làm phản, Cục Thuế Vụ sai người qua kiểm toán công ty……
Hắn khó khăn mới kinh doanh được một chút tài sản, đã bị hao hụt rất nhiều, nếu không phải tài sản của hắn đủ vững chắc, thì đã sớm bị Cảnh Dật Thần phá đến cái quần lót cũng không còn!
Nhưng tin tức hôm nay, lại làm cho tinh thần hắn phấn chấn.
Bởi vì người gửi tin nhắn cho hắn, không ai khác lại là Thượng Quan Nhu Tuyết!
Cảnh Dật Nhiên nhìn đến cái tên này, cuối cùng cũng nghĩ ra cách lật ngược tình thế!
Hắn đi tìm lão thái thái Mạc Lan, dùng tất cả các thủ đoạn vừa khóc vừa làm loạn, thậm chí còn không thèm quan tâm tới ánh mắt của quản gia, liều mạng làm nũng với bà, chỉ cần bà đồng ý cho hắn đi ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên phải lấy lí do đến nhờ Mộc Thanh kiểm tra lại, lão thái thái mới chịu đồng ý, nhưng bà không ngốc, liền gọi điện cho Mộc Thanh nói hắn khám thật tốt cho cháu mình.
Bà cũng biết mấy ngày qua đã làm cho Cảnh Dật Nhiên khó chịu sắp chết rồi, cuối cùng cũng đồng ý nhưng chỉ cho hắn đi ra ngoài hai tiếng, nếu quá thời gian mà chưa về thì lần sau đừng hòng đi đâu nữa.
Bà còn cố ý kêu người đi theo Cảnh Dật Nhiên, sợ hắn lại đi tìm đám phụ nữ ở bên ngoài.
Lão thái thái căn bản không biết, hiện tại Cảnh Dật Nhiên đối với những cô gái xinh đẹp cũng chỉ có thể nhìn mà không làm gì được!
Hai tiếng, như vậy là quá đủ.
Cảnh Dật Nhiên cũng không tiếp tục đòi hỏi, liên tục cam đoan sẽ không tìm phụ nữ bên ngoài mới có thể dẫn theo một đám người đi ra ngoài.
Người đi đường nhìn thấy Cảnh gia Nhị thiếu khí thế ngồi ở trên xe, bốn chiếc xe mở đường ở phía trước, lại thêm 6 chiếc đi theo đằng sau, làm cho mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, cảm thấy số mạng hắn quá tốt được sinh ra ở Cảnh gia.
Nhưng không có người nào biết được, mười chiếc xe kia không phải là để mở đường và bảo vệ hắn, mà là theo dõi hắn để tránh hắn trốn đi mất.
Cảnh Dật Nhiên căn bản có không có nghĩ tới chạy trốn, hắn chỉ cần đến được bệnh viện Mộc thị là có thể gặp người hắn cần gặp.
Mộc Thanh nhận được điện thoại của lão thái thái Cảnh gia, biết Cảnh Dật Nhiên sắp đến liền gọi điện báo cho Cảnh Dật Thần, tránh cho Cảnh Dật Nhiên lại thực hiện âm mưu nào đó.
Cảnh Dật Nhiên đi vào bệnh viện Mộc thị, theo sau là một đoàn người, làm cho y tá cùng người bênh đều cảm thán. Hắn hôm nay tình thần rất tốt, nhìn thấy những y tá xinh đẹp ở bệnh viện Mộc thì, liền không đứng đắn huýt sáo cho tới khi vào văn phòng của Mộc Thanh.
“Tôi nghĩ anh vừa mới gọi điện cho anh trai tốt của tôi, nhưng mà, phiền anh lại phải gọi cho Cảnh Dật thần lần nữa vậy. Bảo anh ta mau chóng tới gặp tôi, thời gian của tôi rất quý giá!”