Thượng Quan Ngưng quả thực bị bộ dạng da mặt dày của Cảnh Dật Thần da chọc cười, sao anh có thể làm trò trước mặt lão Đỗ mà không biết xấu hổ như vậy!
Cô bưng anh đào lên rồi tự ngồi xuống, không phản ứng với Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần biết da mặt cô luôn luôn mỏng, khẽ cười một tiếng, lại gần Thượng Quan Ngưng ngồi xuống, sau đó trực tiếp đem cô ôm ngồi trên đùi mình: “Anh muốn ăn anh đào, bón cho anh!”
Thượng Quan Ngưng trừng anh một cái, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tất cả chỗ này là của em, không có phần của anh!"
Cảnh Dật Thần một chút cũng không thèm để ý, dùng ngữ khí ái muội nói: “Không sao, anh không cần những cái đó. Anh chỉ cần một thứ!"
Anh vừa nói, vừa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát lên bờ môi đỏ kiều diễm của Thượng Quan Ngưng.
Khuôn mặt Thượng Quan Ngưng khó khăn lắm mới bớt đỏ, giờ phút này không kìm chế được lại tiếp tục đỏ lên. Nhẹ giọng trách mắng: "không đàng hoàng gì cả, mau đi ăn cơm thôi, tí lại nguội hết bây giờ."
Cô dễ dàng thẹn thùng như vậy, làm Cảnh Dật Thần càng ngày càng thích trêu đùa cô, trêu đùa cô bây giờ đã trở thành một niềm vui nhỏ của anh.
Từ trước nay anh chưa thấy qua người con gái nào dễ thẹn thùng như cô.
Cảnh Dật Thần đem cằm để ở trên trán của cô, khóe môi hơi hơi nhếch lên, tâm tình vui vẻ nói: “A Ngưng, anh có em bên cạnh thật tốt!”
Thượng Quan Ngưng nghe vậy, không chút nào bủn xỉn mà tự khen chính mình: “Đó là đương nhiên, em chính là người phụ nữ hiền hậu, xinh đẹp nhất!"
Cảnh Dật Thần nhịn không được cười thành tiếng, có chút không tha đem cô buông ra, cùng ngồi song song với nhau, ấm áp bình yên cùng nhau ăn cơm.
Thượng Quan Ngưng cao hứng vui vẻ như vậy, tâm trạng nhu một bản nhạc, Cảnh Dật Thần không muốn đem việc của Thượng Quan Nhu Tuyết nói ra, sẽ phá hư không khí tốt đẹp này mất.
Cho đến buổi tối, hai người đều nằm xuống, lúc Cảnh Dật Thần đem cô ôm vào trong ngực, mới nhẹ giọng nói cho cô: “A Ngưng, ta tìm được người chủ mưu đứng sau Quách Soái.”
Thượng Quan Ngưng cả người chấn động, thân thể có chút cứng đờ nói: “Là ai?”
Cảnh Dật Thần cảm nhận được cô có chút cứng đờ cùng tức giận, đem cô ôm chặt lấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô trấn an, nhàn nhạt nói: “Là Thượng Quan Nhu Tuyết, anh hôm nay tìm được đoạn ghi âm khi cô ta sai Hắc Phong đi tìm Quách Soái.”
Cảnh Dật Thần nhớ rõ từ chi tiết ngày hôm đó, khi đó anh còn chưa hiểu rõ được lòng mình, nhưng lại không thể chịu được việc cô bị người khác chạm vào!
Cái loại cảm giác phẫn nộ này có thể đem lý trí của anh cắn nuốt, anh chỉ biết là, người gây ra tổn thương cho cô, anh đều muốn xé nát!
Cho nên, Quách Soái hiện giờ vẫn còn ở trong ngục giam, mỗi ngày đều phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết.
Tồn tại, có đôi khi lại kinh khủng hơn việc đã chết, càng làm cho con người sống kiểu này thêm tuyệt vọng!
Mà Thượng Quan Nhu Tuyết là chủ mưu, so Quách Soái sẽ càng phải chịu sự trừng phạt thêm thảm thống khổ!
Thượng Quan Ngưng ở trong lồng ngực Cảnh Dật Thần thân thể có hơi chút phát run, cô cắn răng, giọng đầy căm hận nói: “Quả nhiên là cô ta! Sao cô ta lại độc ác như vậy, từ trước đến nay đều chưa làm chuyện gì có lỗi với cô ta, vậy mà cô ta cứ luôn muốn hai em!"
Lúc trước cô cũng có nghĩ qua có khả năng là do Thượng Quan Nhu Tuyết làm, bởi vì trừ cô ta ra, không có người nào có thù hận gì với cô. Nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn luôn cho rằng, cô ta tuy rằng có tâm cơ và thủ đoạn, tuy rằng sẽ trăm phương nghìn kế làm cô xấu mặt, nhưng cũng sẽ không ác độc đến mức thuê đàn ông đến để hủy hoại cô.
Hóa ra, sự ác độc của Thượng Quan Nhu Tuyết đã sớm vượt qua tưởng tượng của cô, cô quả thật không làm gì có lỗi với Thượng Quan Nhu Tuyết, ngược lại đều là Thượng Quan Nhu Tuyết làm việc có lỗi với cô, nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết lại luôn dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất hại cô!
Cảnh Dật Thần nhìn sắc mặt cô có chút trắng bệch, đau lòng hôn xuống mặt cô, thấp giọng trấn an cô: “Bảo bối, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ không còn có ai có thể làm tổng thương em, nhữnng người đã làm em tổn thương, tất cả đều sẽ không có không có kết cục tốt đẹp, anh cam đoan!”
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng hôn lại anh, cảm xúc dần dần vững vàng hơn, chậm rãi
nói: “Em không phải thánh mẫu, bắt nạt em, em sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, hiện tại có anh ở phía sau em, em càng không có gì phải băn khoăn.”
Có thể trở thành chỗ dựa cho Thượng Quan Ngưng khiến cho Cảnh Dật Thần cảm thấy rất có thành tựu
Trước kia, anh liều mạng muốn lớn mạnh, chỉ là vì không muốn bị Cảnh Trung Tu và bà nội Mạc Lan áp chế, vì có thể hoàn toàn đem Cảnh Dật Nhiên và Chương Dung đuổi ra ngoài, vì không muốn cho bọn họ cướp đi những thứ vốn nên thuộc về anh, bao gồm cả quyền thừa kế.
Hiện tại, anh muốn trở nên lớn mạnh, chỉ là vì có thể bảo vệ người phụ nữ trong lồng ngực của mình an ổn hạnh phúc, có thể làm tất cả mọi người phải ngước nhìn cô.
“Anh vẫn luôn ở phía sau em, em không cần băn khoăn gì cả, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mặc kệ em làm gì anh cũng không trách em! Người phụ nữ của anh sẽ được anh nuông chiều lên tận trời."
Anh ngữ khí cuồng vọng, khí phách mười phần, rồi lại mang theo sự ôn nhu và sủng nịch, làm Thượng Quan Ngưng hạnh phúc muốn rơi lệ.
Ngay cả khi đó kém chút nữa là cô bị Quách Soái làm nhục, nhưng bởi vì bây giờ có Cảnh Dật Thần, cho nên mọi việc bây giờ cũng không hề thống nữa.
Bởi vì khi cô xảy ra chuyện, anh thậm chí trực tiếp điều động máy bay trực thăng đi tới trường học.
Khi đó, cô mặc áo ngủ của anh, nằm ở trên giường anh, thậm chí từng hôn mê ở trong lồng ngực anh.
Cảnh Dật Thần đương nhiên cũng giống cô, cũng nhớ tới khoảng thời gian trong quá khứ.
Anh không mang theo chút tình dục nào mà vuốt ve chiếc lưng bóng loáng tinh tế của Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Khi đó, anh quả thật muốn em làm người phụ nữ của anh, chẳng qua không thể tưởng tượng được mình lại có ý nghĩ này cho nên không dám nói cho em biết. Sợ rằng sẽ dọa đến em."
Thượng Quan Ngưng hơi lộ ra vẻ mặt tươi cười, ôm lấy cái eo dày rộng của anh, nhẹ giọng nói: “Lúc kết hôn em đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu khi đó anh nói, em khẳng định sẽ bị dọa chạy.”
Hai người an tĩnn ban đêm, ôm nhau ở bên nhau, ấm áp nhớ lại quá khứ, xúc động với tiếng lòng của đối phương, quả thật rất rung động.
Hai người yêu nhau là việc hạnh phúc nhất, không gì hạnh phúc hơn khi quay đầu nhìn lại chuyện cũ, phát hiện bọn họ từ đầu đến cuối đều đã yêu đối phương, đều đem ấn tượng với đối phương câdt xuống đáy lòng, vĩnh viễn trân quý nó.
……
Cảnh Dật Nhiên quả nhiên giống như lời Mộc Thanh nói, đứng đi vào bệnh viện, nằm bò đi khỏi bệnh viện.
Chẳng qua, hắn phải xuất viện trước, tìm cơ hội gặp Thượng Quan Nhu Tuyết.
Thượng Quan Nhu Tuyết có thủ đoạn có tâm cơ, lại cũng đủ âm mưu ác độc, Mấu chốt là, cô rất có lực sát thương đối với Thượng Quan Ngưng, như vậy càng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cảnh Dật Nhiên bị gãy hai cái xương sườn, cả người vô lực nằm ở trên giường bệnh, hiển nhiên không thể cùng với phụ nữ phát sinh việc gì, cho nên Thượng Quan Nhu Tuyết mới có thể thuận lợi gặp được hắn.
Nếu không, cả bà nộ và mẹ đều sẽ như ruồi bọ không tha cho cháu trai ở phòng bệnh.
“Tôi muốn cùng anh hợp tác, không biết anh có hứng thú hay không.” Thượng Quan Nhu Tuyết có chút kinh ngạc không biết Cảnh Dật Nhiên vì cái gì mà bị thương nặng như vậy, nhưng cô thông minh nên cái gì cũng không hỏi, nói thẳng ý đồ của mình.
Cô rõ ràng biết, người giống như Cảnh Dật Nhiên tàn nhẫn vô cùng, ăn thịt người không nhả xương, không nên hỏi thăm chuyện của hắn là an toàn nhất.