Cảnh Dật Thần nhìn thân ảnh nhu nhược nhỏ gầy đang che chở trước người anh, trong lòng bỗng trở nên ấm áp nhìn thấy cô, mọi tức giận và đau xót đều dần dần biến mất.
Cho tới nay, không ai giống cô không chút do dự che đứng trước người anh, dùng thân thể nhỏ bé nhu nhược bảo vệ anh.
Anh cũng là người, đương nhiên cũng có lúc yếu ớt, nhưng vì muốn bảo vệ đồ vật thuộc về mình, vì đối phó với những áp lực phiền toái bên ngoài, anh đã quên mất yếu ớt là thứ gì. Anh đã sớm không cho bản thân yếu ớt.
Thượng Quan Ngưng đưa lưng về phía anh, đứng ở phía trước anh, làm anh cảm thấy bản thân được bảo vệ.
Lúc mẹ Triệu tình qua đời, anh cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, ngây thơ vô tri, anh không nhớ rõ hình ảnh về mẹ, nhưng lại mơ hồ nhớ rõ cảm giác ấp áp khi được mẹ bảo hộ.
Giờ phút này Thượng Quan Ngưng cho anh cảm giác được yêu thương như trong trí nhớ, vừa ấm áp tốt đẹp mà tràn ngập cảm giác an toàn.
Ngay cả đau đớn ở cả ngoài lẫn trong lòng khi vừa mới ăn một cái tát Cảnh Trung Tu cũng đã được cô xoa dịu.
Thượng Quan Ngưng thật là có nặng lượng thần kỳ, không chỉ có có thể nhanh chóng làm anh bình tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả Cảnh Trung Tu ngiêm túc lãnh khốc cũng bởi vì cô mà lập tức liền hết tức giận.
Ngày thường, Cảnh Trung Tu đối ai cũng không có vẻ mặt ôn hoà như vậy, duy nhất chỉ đối với cô, hơn nữa mặc kệ Thượng Quan Ngưng nói cái gì, ông cũng đều đáp ứng cô, mà không có nửa điểm tức giận.
Thượng Quan Ngưng được đối xử còn tốt hơn với đứa con trai ruột như anh.
Cảnh Trung Tu chỉ là nói với Thượng Quan Ngưng hai câu, liền xoay người đi. Ông không vó tiếng nói chung với con trai, cho dù nhỏ hay lớn cũng vậy. Ông vất vả mới có thể chung sống, ông không muốn chỉ vì răn dạy con trai mà phá hư.
Thượng Quan Ngưng thấy ông đi rồi, lúc này mới bỏ xuống bộ dạng gà mái bảo vệ con, lập tức xoay người, xem xét mặt của Cảnh Dật Thần.
Một cái tát kia của Cảnh Trung Tu kia không nhẹ, trên khuôn mặt anh tuấn lãnh dật của Cảnh Dật Thần hiện rõ một vết xưng đỏ do bàn tay gây ra, nhìn có chuat ghê người.
Thượng Quan Ngưng đau lòng duỗi tay nhẹ nhàng xoa gương mặt anh, lại tức giận nói: “Anh ngốc sao? Bị cha đánh mà anh không biết trốn sao? Chánh đi làm mất vẻ tuấn tú hay sao? Còn tưởng chỉ số thông ninh rất cao?"
Lúc cô vừa mới vào cửa vừa lúc thấy anh bị đánh, Cảnh Dật Thần nhanh nhẹn như vậy chắc chắn có thể nhanh nhẹn mà né được cái tát, nhưng là anh ngoan cố đứng im, không chịu khoan nhượng.
Cô trước kia như thế nào mà lại không phát hiện ra anh quật cường như vậy!
Cảnh Dật Thần đem bàn tay to phủ lên bàn tay nhỏ non mềm của cô, vẻ mặt lạnh như băng dường như đã hòa tan, thay thế vào đó là sự nhàn nhạt mà ôn nhu: "Diện mạo và chỉ số thông minh của chồng em không cần phải chứng minh, chẳng qua, để được em đau lòng bảo vệ, anh có thể tình nguyện ăn vài cái tát nữa."
Thượng Quan Ngưng nhìn con người đen nhánh của anh, thế nhưng lại xuất hiện một chút nước mắt, làm cho cô càng thêm đau lòng.
Anh rất giống cô, ngay từ nhỏ đã không có mẹ, không được lớn lên trong vòng tay mẹ, tục ngữ có câu "có mẹ kế liền có cha kế", tuy rằng Cảnh Chung Tu có yêu thương Cảnh Dật Thần, nhưng ông chắc chắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, đối với ông chỉ có sự nghiêm khắc cùng hà khắc, hơn nữa còn phải chung sống với một đứa em khác mẹ như bệnh nhân tâm thần, không biết ngày thường có ai hỏi han ân cần với anh không? đã có ai quan tâm đến việc anh có đau hay không chưa?
“Đồ ngốc, em vẫn luôn đau lòng vì anh, rất đau lòng! Tuy rằng anh mạnh mẹ hơn em nhiều, nhưng anh cũng có lúc yếu đuối, em cũng sẽ cho anh dựa vào bả vai."
Thượng Quan Ngưng hiểu rất rõ loại cảm giác không nơi nương tựa này, lúc cô còn nhỏ ít nhất còn có cậu vãn luôn ở bên quan tâm cô, chiếu cố cho cô, hơn nữa cô là con gái nên muốn khóc là khóc, muốn náo liền náo, không có cậu ấy cô sẽ không đủ kiênh cường bước tiếp. Mà Cảnh Dật Thần lại là con trai, tính cách lại là quật cường không chịu thua, từ nhỏ đến lớn khẳng định không chịu rơi một giọt nước mắt, anh chỉ có
thể đem sự chua xót cùng đau đớn nuốt ngược vào trong bụng, tự mình yên lặng chấp nhận.
Hai người nói chuyện một lúc, quản gia đã đem túi chườm nước đá đưa lại đây.
Ông hàng năm đều hầu hạ ở Cảnh gia, hiển nhiên rất tâm đắc: “Thiếu phu nhân, cô lấy túi chườm qua cho thiếu gia, thiếu gia sẽ thoải mái chút ít, bằng không tới ngày mai vẫn sưng đỏ.”
Ngày mai Cảnh Dật Thần còn phải đi tới tập đoàn xử lý công việc, nếu như bị người phía dưới người nhìn thấy trên mặt anh bị xưng, khẳng định sẽ thành chủ đề cho mọi người bàn tán.
Thượng Quan Ngưng cảm kích nói lời cảm ơn với quản gia, lôi kéo Cảnh Dật Thần ngồi xuống sô pha, cầm lấy túi chườm nước đá, dùng khăn bao lấy, nhẹ nhàng chườm trên mặt anh.
“Có đau hay không? Nếu em làm anh đau anh phải nói một tiếng để em làm nhẹ một chút.”
“Có quá lạnh không? Nếu lạnh anh phải nói cho em biết, để em lấy ra một chút, như vậy anb sẽ thoải mái một chút.”
Cảnh Dật Thần nhìn bàn tay tinh tế như ngọc của cô cầm túi chườm nước đá, cẩn thận chườm trên mặt anh, nghe cô lo lắng cho anh mà hỏi không ngừng, trong lòng anh gợn lên một cơn sóng.
Anh đâu có gì nghiêm trọng? Bất quá chỉ là ăn một cái tát mà thôi, việc này so với những vết thương trước kia anh phải chịu căn bản không đáng nhắc tới.
Chỉ là có người quan tâm mình cảm giác thật tốt, anh không cần phải một mình trốn ở trong góc phòng nhìn những vết thương thấy mà ghê người, máu chảy đầm đìa ở miệng vết thương, không cần đem tâm của mình khép kín, đóng băng lại để tránh bị tổn thương.
Người phụ nữ thanh nhã mỹ lệ trước mắt này đang dùng năng lực lượng to lớn đem từng giọt ấm áp rót vào lòng anh.
Anh hơi hơi cúi đầu, hơi lạnh từ môi truyền tới cái chán trắng nõn trơn bóng của vợ hôn một cái.
“Bạch bạch bạch……” Từ phía sau truyền đến thanh âm vỗ tay, đánh gãy động tác hôn của Cảnh Dật Thần.
Âm thanh mang theo sự lạnh lẽo và tà khí vang lên: “Thật là một màn làm người khác phải cảm động! Thật sự là tình chàng ý thiếp, giống như đôi uyên ương, tôi nhiệt huyết sôi trào, làm tôi nhịn không được mà muốn chia rẽ! Ai, tôi quả thật muốn làm một m người tốt, nhưng chính là ông trời luôn không cho tôi cơ hội, nhìn thấy tất cả mọi vật đều hài hòa tốt đẹp, làm tôi thật muốn phá hoại cho tan nát."
Cảnh Dật Thần nghe được thanh âm này, thần sắc lập tức lạnh xuống, ngũ quan và hình dáng hoàn mỹ che kín sương lạnh.
Anb căn bản không xem hắn là người, đem việc hôn vữa này hôn tiếp, sau đó liền đứng lên kéo Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng nghe âm thanh liền biết là tên Cảnh Dật Nhiên không biết sống chết mò tới.
Rõ ràng dài hắn mang bộ mặt hoàn mỹ, ai nhìn cũng muốn thân cận, nhưng lời nói vẫn luôn khiến cho người khác chán ghét làm người khác du xuôang đất mà cho mấy đạp.
Thật là không biết làm sao Cảnh Dật Thần có thể cùng chung sống với loại người này trong một căn nhà nhiều năm như vậy. mỗi ngày đều phải đối mặt với loại người như vậy, phải tập chung mọi năng lượng mà kìm chế việc đem hắn đánh chết.
Thượng Quan Ngưng cầm túi chườm nước đá, đi theo Cảnh Dật Thần ra ngoài.
Hai vợ chồng ăn ý làm lơ Cảnh Dật Nhiên, một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn.
Cảnh Dật Nhiên tức nghiến răng nghiến lợi, hắn cắn răng làm cho vết thương trên mặt bị chạm vào, đau đớn hít hà.
Mắt thấy hai người tay nắm tay đi tới cửa, hắn bất chấp đau đớn, hô lớn: “Cảnh Thịnh có một nửa là của tôi, ngày mai tôi sẽ đi làm!”