Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 203: Bút ghi âm bí mật


trước sau

Trong tay Cảnh Dật Thần là một chiếc bút ghi âm, hơn nữa lại là chiếc bút ghi âm chuyên dụng của Cảnh gia, kiểu dáng của nó cực kì quen thuộc.

Thượng Quan Ngưng thấy sắc mặt anh không đúng lắm, vội nói: “Làm sao vậy?”

“Đây là do Cảnh Dật Nhiên gửi tới.” Giọng nói Cảnh Dật Thần lạnh băng, đã hoàn toàn đã không còn sự ôn nhu vừa rồi.

Thượng Quan Ngưng có chút kinh ngạc, cô cầm lấy hộp chuyển phát nhìn một lần, phát hiện chỉ có người nhận, căn bản là không có tên người gửi!

Cảnh Dật Thần ấn phát bút ghi âm, trong bút truyền đến đoạn đối thoại của một nam một nữ đối thoại thanh.

“Muốn làm sao? Làm cho cả hai người bọn họ chết hết sao?”

“Không, chỉ cần người phụ nữ kia chết, còn nam phải sống, hơn nữa không cho phép có bất luận tổn thương nào!”

“Việc này không dễ! Hai người trên cùng một chiếc xe, nếu xe phát sinh trục trặc, người ở bên trong không tránh được khả năng không bị tổn thương. Cô lại muốn làm kiểu như vậy, thoạt nhìn không giống sự cố tai nạn bình thường, việc này căn bản là không làm được. Sao không dùng thuốc độc, một phát là chết. Biệc gì phải mạo hiểm lớn như vậy!"

“Không được, rất dễ dàng bị phát hiện là cô ta trúng độc mà chết, đến lúc đó tôi không có cách nào để hoàn toàn thoát khỏi bị nghi ngờ. Tai nạn xe cộ là lựa chọn tốt nhất! Không được nói ra ngoài, tôi sẽ cho anh thêm tiền, người phụ nữ kia không chết cũng được nhưng ít nhâdt phải thành tàn phế! Nam thì không được tổn thương dù chỉ một chút, nếu làm anh ta tổn thương thì một phân tiền tôi cũng không cho anh."

“Việc này rất khó mà làm được, một phân tiền cũng không có, tôi không làm! Tiểu cô nương, cô còn tuổi nhỏ mà nghĩ có thể lừa gạt được người đã lăn lộn mười năm như tôi sao, quá tự cao tự đại đi! Tôi phải nhận được lợi trước rồi mới làm việc."

“Vậy anh muốn bao nhiêu tiền?”

“Tôi không cần tiền, chỉ cô hầu hạ tôi hai ngày, một phân tiền tôi cũng đều không cần, thế nào, rất có lời đi?”

Ghi âm đến đoạn này rồi dừng lại, tựa hồ như chưa kết thúc, nhưng lại đã kết thúc.

Tuy rằng âm thanh hơi có chút bất đồng, nhưng Cảnh Dật Thần vẫn nghe rõ hai người nói chuyện trong đoạn ghi âm là ai, nhưng nội dung bên trong cuộc nói chuyện càng làm anh cau mày.

Anh quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, thấy sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, hai mắt đỏ bừng, cả người như đang nhẫn nại cực điểm.

“A Ngưng, em làm sao vậy?!”

Cảnh Dật Thần lập tức đem cô ôm trong lồng ngực, bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ mềm mại lạnh lẽo của cô.

Hơi thở ấm áp mà an toàn, làm cho sự phẫn nộ như sóng biển trong lòng Thượng Quan Ngưng bình ổn hơn nhiều. Cô cắn răng thống hận nói: “Giọng nói này là của Thượng Quan Nhu Tuyết!”

Cảnh Dật Thần gật gật đầu, nói: “Anh biết!”

Anh còn biết, giọng nói của người đàn ông còn lại là người anh vẫn truy lùng, Hắc Phong!

Tuy rằng giọng nói so với hiện tại thì vẫn còn non nớt hơn, nhưng với năng lực phân tích của Cảnh Dật Thần thì vẫn lập tức nhận ra ngay.

“Người phụ nữ mà người đàn ông kia muốn hại chết, là em!"

Thân thể Thượng Quan Ngưng hơi hơi phát run, không phải sợ mà là bởi vì cô quá mức phẫn nộ!

Cảnh Dật Thần đau lòng ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Được rồi, A Ngưng, đều đã qua rồi, người phụ nữ kia hiện tại đã chỉ còn hai bàn tay trắng, cô ta về sau sẽ càng thảm hại hơn, anh cam đoan!”

Anh dùng âm thanh kiên định mà trầm thấp trấn an sự khổ tâm của Thượng Quan Ngưng, thanh âm cô hơi hơi có chút khàn khàn mở miệng, nói lại khoảng thời gian cũ đã rất lâu.

“Em với Tạ Trác Quân quả thật từ nhỏ đã biết nhau, nhưng cũng không quá thân quen, ngày thường chỉ ngẫu nhiên gặp mặt thì khách khí chào hỏi mà thôi. Lúc thật sự thân là từ lúc học đại học, cả em và anh ta đều học cùng trường với nhau, mỗi khi được nghỉ anh ta sẽ mang xe tới đón em rồi cùng nhau đi về thành, lúc đó anhta thuộc dạng nhân vật nổi bật trong trường, còn em chỉ là một người con gái bình thường, rất nhiều thấy em đi xe anh ta về nhà đều nghĩ em là bạn gái anh ta, quả thật em và anh ta rất ít khi nói chuyện, cẳng qua chỉ là do em không mua được vé xe về nhà nên đi nhờ xe anh ta về mà thôi.”

“Tạ Trác Quân luôn rất kiêu ngạo, căn bản nhìn em rất chướng mắt, cho nên ngày thường cũng rất ít khi nói chuyện cùng em, nhưng
tính cách anh ta ôn hòa, đối với ai cũng sẽ không quá lãnh đạm, đương nhiên lúc cùng em nói chuyện thì trên mặt cũng đều mang theo ý cười, cho nên càng ngày càng nhiều người hiểu lầm quan hệ của em và anh ta. Và trong số đó, người hiểu lầm sâu nhất là Thượng Quan Nhu Tuyết.”

“Bởi vì cô ta đã từng hỏi thử em, nói là bạn trai em đối xử với em thật tốt. Quan hệ của em với cô ta vẫn luôn không ổn, chỉ giải thích một lần là em với Tạ Trác Quân không có quan hệ gì, lúc sau cô ta lại hỏi lại, em cũng không phản ứng lại. khi đó em còn nhỏ, sẽ không suy xét mọi việc phức tạp như vậy, cũng không nghĩ tới việc Thượng Quan Nhu Tuyết đã thích Tạ Trác Quân, bởi vì ở trong lòng em, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ."

“Em với Tạ Trác Quân đại học với nhau, Thượng Quan Nhu Tuyết bởi vì thành tích rất tốt nên đỗ vào đại học tốt, lúc nó nghỉ đông và nghỉ hè đều ở lại trường tham gia các loại lớp học bổ túc, Tạ Trác Quân mỗi lần đưa em về nhà, nó đều không có ở nhà, cho nên em cho rằng bọn họ không quen biết nhau. Trên thực tế, Thượng Quan Nhu Tuyết đã biết Tạ Trác Quân từ xớm, cô ta cho rằng Tạ Trác Quân thích em, cho nên mới thuê người tạo ra vụ tai nạn xe cộ, muốn cho em chết.”

“Nhưng tại nạn xe cộ năm đó, tuy rằng tinh thần bị kinh hoảng rất lớn, nên thời gian rất lâu về sau cũng không dám ngồi xe, cũng may thân thể chỉ bị trầy da chút ít, chỉ chữa mấy ngày là có thể xuống giường đi lại. Ngược lại là người đàn ông nó yêu, Tạ Trác Quân lại lâm vào tình trạng hôn mê, biến thành người thực vật! Em vẫn luôn cho rằng, tai nạn xe cộ kia là việc ngoài ý muốn, không nghĩ mọi việc là như vậy! Cô ta thật tàn nhẫn, khi đó nó còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã muốn giết em! Em sống với nó mười mấy năm, có thể sống được đến ngày hôm nay quả thật là mạng lớn."

“Ha ha, nếu Tạ Trác Quân biết, tai nạn năm đó là do một tay Thượng Quan Nhu tạo ra, không biết anh ta có thể giết chết người phụ nữ mà anh ta yêu bấy lâu không! Bây giờ trong đầu anh ta máu bầm tụ lại nghiêm trọng, nhu cầu phẫu thuật cấp bánh rất nguy hiểm, tất cả đều do Thượng Quan Nhu Tuyết ban tặng! Nghĩ đến lúc cả nhà bọn họ nghe thấy đoạn ghi âm này thì nhất định sẽ “Cao hứng” lập tức chết ngất nha!”

Năm đó là cô vận khí tốt, bởi vì không thích ngồi song song cùng với Tạ Trác Quân, hơn nữa vì sợ người khác nói xấu, cho nên an vị ngồi ở ghế sau ô tô, kết quả vừa lúc tránh ô tô phanh lại không kịp mà lại không nhạy nên xảy ra va chạm kịch liệt, may mắn còn sống!

Nếu cô thích Tạ Trác Quân, mà chẳng sợ ham hố ngồi cạnh anh ta một chút mà ngồi vào ghế phụ lái, thì cô cố khả năng sẽ giống như Tạ Trác Quân, cũng sẽ bị đâm thành người thực vật!

May mắn là cô không thích Tạ Trác Quân!

Thượng Quan Ngưng chìm đắm trong hồi ức của mình, di động lại đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Cô cầm lên xem, là một dãy số xa lạ.

Cảnh Dật Thần ôm cô lạnh lùng nói: “A Ngưng, nghe đi, mở to âm thanh lên, là Cảnh Dật Nhiên! Hắn tặng một phần đại lễ như vậy, chắc là hiện tại muốn thù lao!”

Thượng Quan Ngưng nghe điện thoại, mở to loa, liền truyền đến âm thanh mang đầy tà khí của Cảnh Dật Nhiên.

“Tiểu mỹ nhân, nhận được quà của tôi rồi sao? Thế nào, thích không? Ai nha, bản công tử nghe đi nghe lại cái đoạn ghi âm không đầu không đuôi này, mất cả tiếng đồng hồ mới hiểu rõ được bí mật bên trong!"

“Hắc Phong hiện tại đang ở đâu?” Cảnh Dật Thần không đợi Thượng Quan Ngưng mở miệng, liền dùng ngữ khí lạnh lẽo hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện