Sáu giờ sau, tác dụng của thuốc cũng hết, cô bởi vì quá mệt mỏi, nặng nề ngủ.
Cảnh Dật Thần ngồi bên cạnh giường cô, lẳng lặng nhìn, trong lúc đó anh cũng bất chợt đi vào cuộc sống của cô.
Mặt cô dùng thuốc trị vết thương tốt nhất, nên đã giảm sưng hẳn, chỉ còn màu tím đỏ nhàn nhạt của vết thương. Nhưng những vết thương nổi bật trên gương mặt mịn màn trắng tuyết như Dương Chi Ngọc của cô, càng hiện rõ chịu bao nhiêu khổ sở.
Cô không phải không xinh đẹp, nhưng anh đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô.
Chỉ là, cô cho anh một cảm giác không giống với những người kia, cô khiến anh cảm thấy thoải mái, tựa như cùng cô ở một nơi, cho dù không nói lời nào, tâm tình cũng sẽ rất tốt.
Lần đầu tiên gặp cô là đã như vậy.
Khi đó anh gạt bỏ loại cảm giác xa lạ này, dùng vẻ lạnh nhạt bên ngoài để che giấu.
Bởi vì anh cảm thấy, người như anh không cần tình cảm, quá nhiều tình cảm sẽ biến thành trới buột, sẽ sinh ra sơ hở.
Nhưng là, khi anh biết cô bị thương, tất cả lí trí cũng biến mất.
Bọn họ mới biết nhau được bao nhiêu ngày, thời gian gặp mặt lại ngắn ngủi, như thế nào anh lại có tâm tư với cô?
Cảnh Dật Thần không tìm ra nguyên nhân, vậy thì không cần nguyên nhân nữa.
Anh chỉ cần biết rõ bản thân muốn cái gì, những thứ khác không phải vấn đề.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thượng Quan Ngưng tỉnh lại, có một thời gian dài hoảng hốt.
Qua một lúc lâu cô mới nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Cô loáng thoáng nhớ ra được, sau khi Triệu An An cứu cô ra ngoài, những chuyện khác không còn ấn tượng.
Cả người trên dưới đều đau, hẳn là ngày hôm qua bị Quách Soái đánh.
Cô vén chăn lên, bị chính bộ áo ngủ của đàn ông làm cho hoảng sợ.
Không thể nào?!
Không lẽ cuối cùng vẫn **?
Thượng Quang Ngưng rất nhanh loại bỏ suy đoán.
Cô hiện giờ không có sức lực, cả người đau nhức, nhưng bên dưới lại không có dấu hiệu khác thường.
Cô thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới có tinh thần nhìn sang bốn phía xung quanh.
Căn phòng rất lớn, mặc dù đơn giản, nhưng khắp nơi rõ ràng bài trí vô cùng xa hoa cao cấp, giống như cung điện.
Đây là đâu?
Nhà của Triệu An An sao?
Nhưng nếu như đang ở nhà hàng, cô không thể nào mặc trên người bộ áo ngủ đàn ông.
Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên nhớ đến, ngày hôm qua trong hoảng hốt nghe được Triệu An An khóc gọi “Anh.”
Không phải... cô đang ở nhà Cảnh Dật Thần?!
Và bộ đồ ngủ này là...
Trời ơi, sao có thể như vậy!
Thượng Quan Ngưng không có sức lực nhắm mắt lại, trong lòng cố gắng tự an ủi mình.
Trong căn phòng im lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, cô lập tức mở mắt.
Một bóng dáng đẹp đẽ quen thuộc đi đến, hơn nữa không chút nào chần chừ đi đến trước giường, cánh tay thon dài đẹp mắt đặt trên trán cô.
Một lát sau Cảnh Dật Thần lấy tay ra, thấp giọng nói: “Bình phục không tệ, cũng không còn phát sốt, muốn ăn cái gì?”
Thượng Quan Ngưng cả người ngẩn ra.
Đây là chuyện gì?
Tại sao Cảnh Dật Thần đối với cô bộ dạng quen thuộc đến như vậy, giống như... cùng nhau sinh sống đã nhiều năm.
Trên mặt anh tuy rằng không có biêu hiện gì, nhưng giọng nói ôn hòa, không giống như trước lạnh như băng.
Điều này làm cho Thượng Quan Ngưng không kịp phản ứng.
Cảnh Dật Thần nhìn rõ suy nghĩ của cô, hướng về phía cô lộ ra nụ cười: “Xảy ra chuyện gì, ngủ một giấc đã không quen tôi?” Trong giọng nói mang theo một tia sủng nịnh yêu chiều khó có thể phát hiện.
Nụ cười của anh sạch sẽ mà ấm áp, hàm răng trắng noãn chỉnh tề, mang theo hương vị của ánh mặt trời bay thẳng đến tận đáy lòng.
Thượng Quan Ngưng là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, trong lòng không thể khống chế nhảy lên.
Yêu nghiệt!
Cô ở trong lòng nhẹ nhàng cảm thán.
Nhưng không thể không thừa nhận, một Cảnh Dật Thần như thế này chính xác khiến người khác không thể nào kháng cự.
“Không phải, chính là cảm thấy anh có chút không giống với lúc trước...” Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng nói.
Mở miệng âm thanh trong giọng nói khàn khàn chua chát, giống như tiếng kêu của con quạ đen, quá khó nghe, cô thật sự sợ hết hồn.
Cảnh Dật Thần đưa cho cô một cốc nước, sau đó đưa tay ra sau lưng cô nhẹ nhàng nâng cô lên, dựa vào chiếc gồi mềm mại ở phía trên.
“Uống một ít nước, một lát ăn điểm tâm.”
Thượng Quan Ngưng đúng là khát muốn chết, nhưng mà Cảnh Dật Thần thật không bình thường, cho nên tất cả chú ý của cô mới di chuyển lên người anh.
Cô có chút không phản ứng kịp khi Cảnh Dật Thần chạm vào, nhiệt độ trên tay anh nhanh chóng thấm qua bộ đồ ngủ mỏng trên người, truyền đến trên lưng cô, có một
loại cảm giác như bị điện giật đang lan tràn trong cơ thể.
Cô cứng ngắt nhận lấy nước, chậm rãi uống hết nửa ly, đầu óc dần dần mới tỉnh táo trở lại, nhưng cô càng tỉnh táo lại càng cảm thấy không đúng.
Do dự trong một lát, cô vẫn thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Tôi... hôn mê mấy ngày?”
Cảnh Dật Thần buồn cười, nhìn thấy bây giờ Thượng Quan Ngưng không thoải mái.
Trên thực tế, Cảng Dật Thần đã cố gắng kiềm chế bản thân, sợ chính mình trong một thời gian ngắn có sự thay đổi quá lớn, sẽ dọa đến người vừa mới trải qua chấn động mạnh như Thượng Quan Ngưng.
Bây giờ chuyện anh muốn làm nhất, là đem cô ôm trong ngực, hôn cô, vuốt ve cô.
Nhưng, anh cái gì cũng không thể làm.
Không vội, từ từ sẽ đến, Thượng Quan Ngưng, cô ấy sẽ là của anh, một nửa người nào bất kì cũng không được phép xem thường cô.
Anh kìm nén chính mình một chút, hết mình dùng chất giọng ôn hòa bình thường nói: “Đã ngủ 14 giờ, chưa đến một ngày.”
Thượng Quan Ngưng nghe được câu trả lời, chẳng những không có thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hai đầu mày khẽ nhíu lại.
Không đến một ngày, Cảnh Dật Thần tại sao lại thay đổi lớn như vậy? Đã xảy ra chuyện gì cô không biết?
Đầu óc cô hiện tại chưa nhiều nghi vấn, cần phải có người cho cô câu trả lời gấp, mà Cảnh Dật Thần rõ ràng không thể nào là người đó.
“Triệu tiên sinh... đây là nhà anh? Tại sao An An...?”
“Ừ, là nhà tôi, An An sáng sớm đã đến trường học rồi, rất nhanh sẽ quay lại.” Cảnh Dật Thần tự kiềm chế sức mạnh bản thân, anh không muốn cô cảm thấy không được tự nhiên mà lúng túng, rất nhanh treo lên vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu, có điều, giọng nói vẫn ấm áp như cũ.
Như vậy, Cảnh Dật Thần đã làm cho Thượng Quan Ngưng kịp thời thích nghi không ít, nhưng anh lại thất thường lúc lạnh lúc nóng, càng phát ra làm đầu óc cô không thể nào suy nghĩ ra.
Chỉ là, thượng Quan Ngưng hiện tịa là người không còn sức lực, sau khi thuốc mê hết tác dụng vết thương trên người trở nên đau dữ dội. Mặc dù chỉ đứng lên một vài phút, nói mấy câu, mà cô đã cảm thấy vô cùng mệt.
Cảnh Dật Thần cũng không để cô tiếp tục ngủ: “Tôi sẽ cho người mang bữa sáng đến, cô nên ăn một chút gì đó, lát nữa hãy ngủ tiếp.”
Anh nói xong, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Một lát sau, một người phụ nữ hơn 40 tuổi có gương mặt tròn, nhã nhặn, đẩy toa ăn đi đến.
Cô ấy cung kính chào hỏi Thượng Quan Ngưng: “Chào buổi sáng, Thượng Quan tiểu thư! Tôi là giúp việc nơi này, thiếu gia sai tôi mang bửa sáng.”
Thượng Quan Ngưng người không chút sức lực tựa đầu vào gối, nhìn cô cười cười: “Cảm ơn nhiều! Buổi sáng tốt lành.”
Cô cảm thấy bản thân nên ăn chút gì đó, nếu không cơ thể sẽ khó lành, bình phục càng chậm.
Giúp việc tay chân lanh lẹ, đỡ cô ngồi dậy trên giường, mang lên một cái bàn ăn nhỏ, trên đó có cháo, sữa tươi, mấy thứ điểm tâm dễ tiêu hóa và ít thức ăn.
“Thượng Quan tiểu thư, nếu cô nhìn không hợp khẩu vị, không muốn tôi sẽ cho người làm cái mới.”
“Không cần, cảm ơn, như thế là tốt rồi.” Thượng Quan Ngưng không phải đang khách sáo, những thức ăn này thơm ngát, mùi hương bay thẳng vào mũi, vừa dễ ăn vừa có dinh dưỡng, chắc chắn vì cô mà cố ý chuẩn bị.