Chương Dung không biết bản thân đã nói sai, bị con trai mình tra hỏi, bà như người mất khả năng ngôn ngữ.
Vốn dĩ bà ta vô tình nghe được Cảnh Trung Tu gọi điện thoại, nắm được tin tức Cảnh Dật Thần bị trúng đạn đe dọa đến tính mạng, bà ta vô cùng vui vẻ, còn nghĩ rằng cuối cùng con trai cũng đã có thể thuận lợi!
Lại không ngờ con trai mang vẻ mặt này! Không đúng không đúng, sao lại có thể tức giận như vậy?
Trong lòng bà ta cực kì khó chịu, hoãn một lúc lâu mới nói: “Con có ý gì, nếu không phải mẹ ruột con, có thể toàn tâm toàn sức tính kế cho con sao? Con ăn ngon ngủ yên đều có người giúp việc chăm sóc, lúc nào cần mẹ nhọc lòng? Mẹ nhiều năm vất vả ẩn nhẫn như vậy là vì ai, còn không phải vì con!”
“Chỉ cần Cảnh Dật Thần chết, toàn bộ gia tộc này đều sẽ thuộc về con! Đó không phải là những gì con luôn muốn có được? Mẹ không có bản lĩnh sinh con trước nó, khi nào cũng mong muốn con có được thứ con xứng đáng, nhưng con luôn làm mẹ thương tâm, trước này đều không thông cảm cho mẹ, còn chất vấn, con khiến mẹ thật thất vọng...”
Chương Dung nước mắt ngắn dài chảy xuống, trên gương mặt xinh đẹp không có một nếp nhăn, biểu cảm buồn rười rượi, làm người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cõi lòng thương tiếc.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn thờ ơ, mỗi ngày Chương Dung đều mang một nét mặt như vậy, chỉ cần người khác nói chuyện không dễ nghe, hoặc là xỉa xói châm chọc bà, bà nhất định sẽ treo lên vẻ cao cả nhận hết ủy khuất như vậy.
Bà ta luôn cảm thấy bản thân vô cùng thống khổ, nhưng lại không bao giờ chịu từ bỏ danh xưng bà chủ Cảnh gia, bà ta cảm thấy tất cả đều thuộc về mình, được người làm tôn kính, được Cảnh Trung Tu yêu thương, được có trong tay tài sản kếch xù, và cuối cùng được đứa con trai như cậu ta ngoan ngoãn nghe lời!
Nhưng chính bà đã phải trả giá những gì? Bà đã làm cái gì, mà đáng giá nhận lại từ người khác?
Từ khi cậu sinh ra gần như được bà nội Mạc Lan và người giúp việc trong nhà nuôi dưỡng, Chương Dung sợ cậu ta làm bẩn chiếc váy xa hoa trên người, làm rối kiểu tóc mà bà ta trịnh trọng ngồi mấy tiếng liền tạo dáng, vì vậy có khi nào bà ta ẵm cậu?!
Cậu ta lớn đến bây giờ, thế nhưng chưa từng được cha ôm, càng chưa từng được mẹ ôm!
Tại sao cậu ta lại được sinh ra?!
Một giây Cảnh Dật Nhiên cũng không muốn đứng ngây ngốc ở nhà, nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.
Chương Dung ở phía sau khóc lóc gọi con trai, cậu ta cũng mắc điếc tai ngơ, đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào trong xe, chạy như bay rời xa cái nơi làm cậu ta chán ghét.
Không biết vì sao, Cảnh Dật Nhiên mở cửa ra, vô tình đã đi đến bệnh viện Mộc thị.
Cậu ta đậu xe rồi sải bước vào bên trong.
Y tá bệnh viện nhìn thấy cậu ta, lập tức bị gương mặt tuấn mỹ cùng khí chấtt yêu nghiệt của cậu ta hấp dẫn, nhìn chăm chú cậu ta.
Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn không có phản ứng với hứng thú từ các cô gái đó, không nói lời nào, trực tiếp đi vào khu vực phòng bệnh.
Muốn tìm được phòng bệnh Cảnh Dật Thần là hết sức dễ dàng, bởi vì anh nằm ở phòng VIP, nguyên cả tầng đều không có mặt các bệnh nhân khác, chỉ có vệ sĩ của Cảnh gia.
Vệ sĩ vừa nhìn thấy Nhị thiếu gia, tất cả đối mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia luôn không hòa hợp, mỗi lần gặp mặt sẽ là anh chết tôi sống, và rõ ràng, đa phần thời điểm là Đại thiếu gia “sống”, Nhị thiếu gia “Chết”. Hôm nay Nhị thiếu gia đến, chắc hẳn không phải là lợi dụng thời cơ Đại thiếu gia đang hôn mê, đánh chết anh?
Không một ai dám tự ý cho phép Cảnh Dật Nhiên đi vào, đội trưởng tổ vệ sĩ căng da đầu tiến lên ngăn cản cậu ta: “Nhị thiếu gia, rất xin lỗi, cậu không thể đi vào.”
“Cút!” Hiện tại tâm trạng Cảnh Dật Nhiên rất không tốt, không chút suy nghĩ đạp thẳng một phát vào bụng người vệ sĩ, đá anh ta văng ra thật ra.
Mọi người đều cảm thấy cậu ta đến đây gây sự, tất cả nhanh chóng đi lên.
Cảnh Dật Nhiên chau mày, lạnh nhạt nói: “Tránh ra, hôm nay tôi đến đây không phải ầm ĩ, anh trai tôi bị thương, tôi là em trai lại không đến thăm?”
Mặc dù nhìn cậu ta lúc này thật sự nghiêm túc, hoàn toàn không có biểu tình lả lơi yêu nghiệt không kiểm soát như ngày thường, mặc dù lời cậu ta nói vô cùng
hợp lí, nhưng tất cả vệ sĩ đều không tin cậu ta!
Chính xác mà nói Cảnh Dật Nhiên không phải lo lắng cho Cảnh Dật Thần mà đến bệnh viện, cậu ta ước gì Cảnh Dật Thần có thể chết sớm hơn một chút ấy chứ!
Nhưng đúng thật hôm nay cậu ta sẽ không gây phiền toái, Cảnh Trung Tu vừa mới cảnh cáo cậu ta, cậu ta sẽ không cãi lời cha, nếu không cậu ta chỉ còn hai bàn tay trắng!
Cậu ta đến, là muốn gặp Thượng Quan Ngưng.
Nhưng cậu ta không biết rõ, tại sao lại muốn gặp Thượng Quan Ngưng, mỗi khi tâm trạng cậu ta rất không tốt, gần như cậu ta đều muốn nhìn thấy cô, cho dù bị cô nhạo báng mỉa mai, lạnh nhạt thờ ơ, tâm trạng của cậu ta cũng sẽ dần dần tốt hơn, không còn ảm đạm.
Có lẽ cô từ chối thể hiện vẻ chán ghét cậu ta ra bên ngoài, trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân, hơn nữa mỗi một câu đều châm chọc cậu ta đến thương tích đầy mình.
Cảnh Dật Nhiên không biết bản thân có phải thích khuynh hướng chịu ngược hay không, nhưng cậu ta biết, Thượng Quan Ngưng thật sự có thế khiến tâm hồn cậu ta thanh tỉnh.
Từ phía Cảnh Trung Tu cậu ta biết được sát thủ có khả năng sẽ ám sát lần hai, tâm tình Cảnh Dật Nhiên có chút không yên, ban đầu cậu ta cho rằng bản thân ảo não vì không tìm ra nguyên nhân Cảnh Dật Thần bị bắn, nhưng hiện tại, sau khi đến bệnh viện, rốt cuộc cậu ta đã rõ ràng, là cậu ta lo lắng cho an toàn Thượng Quan Ngưng!
Mấy ngày trước, cậu ta gửi cho Thượng Quan Ngưng đoạn ghi âm kia, cứ nghĩ rằng là thù lao, muốn cô mời mình đi ăn một bữa cơm, sau đó lợi dụng tin tức về cái chết của Hoàng Lập Ngữ, lừa cô đưa về nhà.
Nhưng kế hoạch của cậu ta đã bị sụp đổ hoàn toàn, không chỉ đoạn ghi âm không có chút tác dụng, ngay cả Hắc Phong gã mà cậu ta bí mật cất giữ cũng bị Cảnh Dật Thần bắt đi!
Nguyên nhân cậu ta có thể khiến Thượng Quan Ngưng có hứng thú lớn nhất, đã biến mất!
Hiện tại cậu ta nôn nóng muốn được nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, muốn nhìn cô một chút rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng trước mặt lại có nhiều người ngăn cản, khiến cậu ta vô cùng giận dữ.
Giây phút cậu ta không có biện pháp, giây phút cậu ta thất vọng, Mộc Thanh đi đến.
Vệ sĩ nhìn thấy người đi đến là Mộc Thanh, nhanh chóng nhường đường, để cho cậu ta đi.
Cảnh Dật Nhiên đi theo, thì bị vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Mộc Thanh quay đầu nhìn cậu ta một cái, nghĩ gì đó, rồi nói: “Cho cậu ta vào, có tôi ở đây, cậu ta không dám làm gì đâu.”
Tất cả mọi người đều không ngờ Mộc Thanh sẽ lên tiếng giúp cậu ta, đến Cảnh Dật Nhiên cũng ngây cả người.
Mộc Thanh là người của Cảnh Dật Thần, đã rất nhiều lần tra tấn cậu ta, ơ thế sao lần này lại không ngăn cản, ngược lại còn giúp?
Mộc Thanh cười cười, nói: “Cậu không dám giết anh ta, vì vậy không lo lắng. Ngoài ra, chị dâu tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Mộc Thanh nói xong, xoay người đi về phía phòng bệnh.
Cảnh Dật Nhiên ngẩn người, sau đó chau mày đi theo.
Phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, âm thanh đẩy cửa vang lên, khiến Thượng Quan Ngưng đang ngồi ở mép giường không chịu rời đi tỉnh giấc, một ngày một đêm không ngủ, đầu tiên biết được chân tướng cái chết của mẹ, sau đó chứng kiến người quan trọng nhất trong cuộc đời thiếu chút nữa chết đi đau đến tâm tê phế liệt, sức khỏe và tinh thần giống như đến giới hạn chịu đựng max, nhưng cô lại ngủ vô cùng nông, bởi vì cô không có cách ngủ một mình.