Ba người này sao lại ấu trĩ như vậy, cũng tốt, cứ đuể cho bọn họ tranh luận đi, anh sẽ ăn sạch cá rồi nói sau! Một bàn đồ ăn như thế này cũng chỉ có cá miễn cưỡng vừa miệng.
Tranh luận nửa ngày, đến cuối cùng cũng phát hiện, là Cảnh Trung Tu gắp được nhiều cá, Hoàng Lập Hàm so với ông vẫn kém một cái.
Thắng Hoàng Lập Hàm, Cảnh Trung Tu thật cao hứng, hơi có chút đắc ý dào dạt, còn đem một đĩa cá phiến mà người hầu vừa mới cắt xong đưa cho Thượng Quan Ngưng: “A Ngưng, bàn ăn cho con, đây là cá cha câu, con ăn nhiều một chút đi!”
Hoàng Lập Hàm tuy rằng cuối cùng cũng thua, nhưng ồn cũng không cam lòng yếu thế: “Tiểu Ngưng, cả bàn ăn này cũng cho con, này bàn cá này do cậu câu, con ăn nhiều một chút đi!”
Thượng Quan Ngưng cười đem cả hai cái đĩa nhận tới, một đĩa cho vào cái nồi lẩu nhỏ của mình, một đũa thì lặng lẽ đưa cho Cảnh Dật Thần. Thanh âm cô thanh thúy nói “Cám ơn cha” “Cám ơn cậu”, cô còn mặt đầy hạnh phúc khen người bọn họ trình độ câu cá cao, hai ông chẳng cần ăn cơm nữa cũng đã cảm thấy mĩ mãn.
Hoàng Lập Hàm từ lúc cùng Lâm Ngọc ly hôn, đã rất lâu rồi không có vui như vậy, hôm nay không chỉ có người cháu gái mà ông yêu quý nhất ở bên cạnh, mà còn có lão bạn thân bên cạnh, còn cả đứa con trai ưu tú của ông ấy trở thành vợ chồng tri kỉ hơn đại gia, hôm nay ông cảm thấy rất thoả mãn.
Tâm tình của Cảnh Trung Tu hôm nay cũng rất sung sướng, ông còn lâu hơn Hoàng Lập Hàm, từ lúc người vợ âu yếm của ông rời đi, từ đó về sau ông không có thấy được sự náo nhiệt như vậy, vui vẻ ăn cơm song.
Hơn nữa bởi vì đã kết hôn với Thượng Quan Ngưng, tính cách của con trai cũng càng ngày càng rộng rãi, không hề cô tịch giống như trước, hoàn toàn đánh vỡ sự tảng băng ngăn cách cha con bọn họ trong mấy năm qua, tình cảm cha càng ngày càng tốt lên.
Ông quả thực hy vọng từ nay về sau bốn người có thể thường xuyên đoàn tụ ở bên nhau, giống như bây giờ mà vây quanh bàn tròn không lớn ăn cơm, mà không phải là một bàn châu âu dài ở nhà.
Hoàng Lập Hàm không hổ là người bạn tốt nhiều năm, ý sịnh của hai người đầu giống nhau, chẳng qua Hoàng Lập Hàm không sống nội tâm giống ông, ông ấy từ trước đến này có cái gì đều nói cái đó, bởi vậy lập tức vui vẻ nói: “Tiểu Ngưng a, về sau con cùng Dật Thần mỗi tuần đều về nhà ăn cơm nhé, cả Cảnh già…… ba người cũng cùng nhau tới, nhìn xem bốn người chúng ta ngồi cùng nhau, rất giống người một nhà, ha ha, cứ như vậy đi, ta cùng với cha của hai đứa đi câu cá, hai đứa nhớ ăn hết đấy!”
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đều thích không khí và cảm giác gia đình như bây giờ, hai người nhìn nhau cười rồi đồng thời gật đầu.
“Được ạ, con đến ăn cơm, cậu với cha câu nhiều cá như vậy, bọn con có thể được ăn tiệc cá rồi! Con nhớ rõ từ nhỏ đã ăn hai lần, mai sau lớn lên không được ăn nữa!"
“Được, không thành vấn đề, con thích ăn thì chúng ta sẽ đi câu, chuyện này đơn giản! khi còn nhỏ con nào có ăn nguyên hai lần, hình như là ăn bốn lần? Đúng không, cảnh già?”
“Ân, đúng là bốn lần, con bé mỗi lần đều ngại xương cá quá nhiều, nói là sẽ không bao giờ ăn, kết quả mỗi lần đều ăn rất nhiều, chúng ta sợ tới mức phải ngăn lại, sợ không ổn." Cảnh Trung Tu gật gật đầu, nhớ tới lúc khi Thượng Quan Ngưng còn nhỏ rất đáng yêu, trên mặt hiện ra ý cười.
“A?” Thượng Quan Ngưng mặt đầy nghi hoặc, nói như vậy, cô quả thật gặp qua Cảnh Trung Tu rất nhiều lần, nhưng sao cô đều không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ có một lần.
Cảnh Trung Tu biết cô nghi hoặc gì, bỗng nhiên cười lớn nói: “Con đương nhiên là không nhớ rõ ta, mỗi lần thấy bàn ăn đầy cá, con làm sao còn để ý tới ta nữa! Hai con mắt tất cả đều dán chặt trên con cá! Lão Hoàng, ông nhìn xem, tôi so ra còn kém con cá!”
Hoàng Lập Hàm cũng đi theo cười ha ha, hai người liền nói vài chuyện lúc nhỏ của Thượng Quan Ngưng,
Cảnh Dật Thần phá vẫn luôn nghiêm túc nghe, việc thú vị cũng nở nụ cười.
Trò chuyện trò chuyện, Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên nhớ tới ý định ban đầu khi tới, lập tức hỏi Hoàng Lập Hàm: “Cậu, con chuẩn bị mai mối cho cậu, cậu thích hình mẫu gì?”
Hoàng Lập Hàm còn tưởng rằng cô muốn nói cái gì, kết quả lạ là muốn tìm đối tượng kết hôn cho ông
Ông ăn một miếng cá kém chút là bị sặc chết, Cảnh Trung Tu bên cạnh ông chỉ im lặng một lát, liền nhịn không được cười ha hả.
“Lão Hoàng, ông xem...A Ngưng thật quá hiếu thuận, còn nhớ tới ông."
Hoàng Lập Hàm bưng nước lên uống hai ngụm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt già của ông ửng đỏ, liên tục lắc đầu: “Con không cần lo, ta hiện tại sống một mình rất tốt, không ai quản, cũng không cần phải quản người khác, tự tại! Chuyện này dừng lại, lần sau đừng nhắc đến nữa!”
Quá xấu hổ, quá mất mặt! Ông đã ngần này tuổi thì còn tìm đối tượng làm gì, làm cho Cảnh Trung Tu chê cười, đứa nhỏ này, cũng quá nhọc lòng đi!
Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy chuyện này không có gì xấu hổ, cô chỉ là muốn tìm người có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cậu về sau, không nghĩ tới Cậu và Cha Cảnh Trung Tu lại phản ứng lớn vậy!
Thái độ của Hoàng Lập Hàm kiên quyết như vậy, Thượng Quan Ngưng thật đúng là không thể kiên trì, miễn cho cậu vui là được.
Bốn người vô cùng náo nhiệt ăn xong lẩu, song lại cùng nhau đánh một ván bài.
Đáng thương, tổng giám đốc Cảnh Dật Thần thế nhưng căn bản sẽ không đánh!
Thượng Quan Ngưng cuối cùng nhìn thấy thiên tài như anh, cũng có sẽ không đồ vật!
Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không tiếp xúc qua những thứ này, anh chỉ xâm chiếm hệ thống internet an toàn, học ngôn ngữ của mười mấy quốc gia, sẽ kinh doanh đế quốc thương nghiệp, người như vậy làm sao mà tiếp xúc qua bài pu-khơ!
Cảnh Trung Tu rốt cuộc biết, chính mình giáo dục có chút vấn đề, con trai từ nhỏ đến lớn, sẽ tất cả đều là học cao, những trò giải trí cấp thấp và trò chơi tiêu khiển sẽ không hề biết tí nào!
Cũng may chỉ số thông minh của Cảnh Dật Thần hoàn toàn nghiền áp ba người còn lại, trải qua một vòng lúc sau, anh cũng đã nhìn thấu hết kĩ xảo đánh bài. Cho nên từ đợt thứ hai bắt đầu thì anh đã thắng.
Cả đêm, Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm đều thua hết tiền, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần một đội, trước mặt có một đống tiền mặt lớn do Cảnh Dật Thần thắng được, kiếm tiền đều phải đếm tới tay rút gân mới được, cô cao hứng đôi mắt đều hóa thành trăng non.
Phòng khách của biệt thự thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ còn có âm thanh tranh chấp của Hoàng Lập Hàm và Cảnh Trung Tu, hai người bọn họ vẫn luôn oán trách đối phương phối hợp không tốt, kết quả làm cho mỗi cục đều bị Cảnh Dật Thần thắng hết.
Đánh xong bài, đã hơn mười một giờ, thời gian quá muộn, hơn nữa Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần đều uống rượu, nên không thể về, mà tất cả ở biệt thự của Hoàng Lập Hàm.
Thượng Quan Ngưng đi rửa mặt, Hoàng Lập Hàm mang theo người hầu dọn dẹp nhà ở.
Phòng khách chỉ còn lại cha con Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần.
Hai ngày nay Cảnh Dật Thần luôn muốn nói chuyện riêng với cha, hôm nay đụng phải nhau thì vừa lúc bây giờ có thể nói ra mọi việc.
Anh đem việc hôm nay gặp được lam vũ nói qua cho Cảnh Trung Tu một chút, rồi sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có phải đã xớm biết sẽ có,người gây bất lợi cho bọn con nên mới đem Tiểu Lộc ở bên người A Ngưng?”