Thượng Quan Chinh tuy rằng mưu cầu danh lợi, tuy rằng thích chức vị như mạng, vì quyền lực địa vị có thể hy sinh hết thảy, nhưng đối với Hoàng Lập Ngữ, ông xác thật trong lòng có chút hổ thẹn.
Ông làm người khôn khéo, như thế nào sẽ không biết Hoàng Lập Ngữ yêu ông bao nhiêu, làm sao không biết người phụ nữ này chết như thế nào!
Dương Văn Xu thoạt nhìn dịu dàng hiền huệ, so với Hoàng Lập Ngữ tính cách giống như dịu ngoan rất nhiều, nhưng mà trên thực tế, bà ta so với Hoàng Lập Ngữ ác hơn nhiều! Từ việc bà ta bức tử Hoàng Lập Ngữ, liền có thể biết bà ta ác độc như thế nào!
Chỉ là lúc ấy, Dương Văn Xu cùng Dương gia có thể cung cấp cho ông trợ lực rất lớn trong quan trường, khiến cho hắn từ phó bộ trưởng thành phố A, trở thành bí thư toà thị chính! Cho nên, ông chỉ có thể lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hiện tại Thượng Quan Ngưng chất vấn Thượng Quan Chinh, Thượng Quan Chinh trong lòng vẫn rất sợ hãi, bởi vì thời gian rất lâu sau cái chết của Hoàng Lập Ngữ, ông vẫn luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy trong nhà khắp nơi đều là máu của bà, mơ thấy bà cầm đao tới tìm ông báo thù!
Thượng Quan Chinh làm quan nhiều năm như vậy, ông đã đẩy ngã vô số đối thủ, nhưng chưa từng có dùng thủ đoạn thô bạo đi bức tử một người, ông đều là dùng thủ đoạn tương đối “Văn minh”, tống đối phương vào trong ngục, hoặc là làm đối phương mất hết danh dự, không thể tiếp tục lăn lộn trong quan trường.
Trong giọng nói Thượng Quan Ngưng mang theo đau lòng cùng tức giận, khàn giọng nói: “Ông đối với tôi như thế nào đều không sao, bởi vì tôi cũng không coi ông là người thân, nhưng mẹ tôi thật tâm thật lòng với ông, ông đối với bà như thế nào? Nếu ông cự tuyệt Dương Văn Xu, toàn tâm toàn ý đối tốt với mẹ tôi, bà sao có thể chết?! Dương Văn Xu phải chết, ông cũng nên chết! Tôi cho các người thời gian ba ngày, ba ngày sau, tôi tới xem các người tự sát! Mẹ tôi chết như thế nào, các người liền chết như thế, mẹ tôi chết trước mặt tôi, các người cũng phải chết trước mặt tôi!”
Thượng Quan Chinh lập tức trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin nói: “Mày điên rồi?! Mày mày mày…… Mày muốn tao tự sát?! Mày đây là giết cha, bất hiếu! Đại nghịch bất đạo!”
Thượng Quan Ngưng vẻ mặt lạnh nhạt, dùng giọng trào phúng nói nói: “Ông tự sát, cùng tôi có liên quan gì? Hai đời vợ của ông đều tự sát mà chết, con gái ông yêu thương nhất cũng chết cháy, ông đau lòng quá mức tự sát, ha ha ha, đúng là người một nhà yêu thương lẫn nhau!”
Trên người cô cùng trên tay, còn dính đầy máu do đâm Dương Văn Xu, dao trong tay còn dính máu nhỏ giọt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn đẫm máu mà tàn nhẫn.
Dương Văn Xu nằm trên mặt đất, nơi miệng vết thương vẫn còn đổ máu, bà ta lại không màng đau đớn trên người, hét lớn: “Mày nói dối! Con gái của tao không chết, nó không chết! Tao cũng sẽ không tự sát! Tiện nhân Hoàng Lập Ngữ tự mình chết, tao không liên quan, mấy người vu oan cho tao!”
Thượng Quan Ngưng đi đến bên người Dương Văn Xu, vươn chân dẫm lên tay của bà ta, sau đó dưới chân dùng một chút lực, liền nghe được tiếng xương cốt vỡ giòn tan —— cô trực tiếp dẫm gãy ngón tay của Dương Văn Xu!
“Bà mắng mẹ tôi một câu nữa, tôi liền cắt lưỡi bà! Còn có, tôi lặp lại lần nữa, con gái của bà, Thượng Quan Nhu Tuyết, đã chết!”
“Không không không, mày nói dối!” Dương Văn Xu quỳ rạp trên mặt đất thét chói tai, đau đỡn trên ngón tay truyền tới tận tin, bà ta hung tợn trừng mắt đôi mắt, điên cuồng cười nói: “Ha ha ha, con gái của tao không chết! Nó ngày hôm qua gọi điện thoại cho tao, ha ha, nó nhất định sẽ đến cứu tao, nó sẽ tìm đến các người báo thù! Các người đều sẽ chết không tử tế!”
Chẳng lẽ Thượng Quan Nhu Tuyết thật sự không chết?
Thượng Quan Ngưng trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ, nhưng là ngay sau đó liền không thèm để ý đến.
Thượng Quan Nhu Tuyết có chết hay không, đều không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao cô ta chắc cũng không sống tốt, khẳng định người không ra người quỷ không ra quỷ!
Dương Văn Xu không phải nói Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ đến
cứu bà ta sao?
Như thế thì vừa hay!
Vừa lúc có thể nhìn xem Thượng Quan Nhu Tuyết còn sống hay không! Cô ta tốt nhất là đã chết, còn sống lại phải động tay một lần nữa!
“Ba ngày sau, tôi tới xem các người tự sát, nếu muốn chạy trốn, chờ đợi các người sẽ là lệnh truy nã cả nước!”
Thượng Quan Ngưng đem con dao ném lên người Dương Văn Xu, rút ra một cái khăn giấy trong hộp trên bàn xoa xoa tay, ném xuống một câu liền quay đầu liền rời đi.
Thượng Quan Chinh nhìn con gái không thèm quay đầu lại rời đi, bỗng nhiên phát hiện ông hiện tại đã không năng lực trói buộc cô! Cô đã lạnh lùng đến mức không đem ông người ba này để vào mắt!
Ông nhìn thoáng qua Dương Văn Xu đang nằm trên mặt đất hô đau, trong lòng tức giận!
Nếu không phải do tiện nhân ác độc này, Hoàng Lập Ngữ sẽ không phải chết, Hoàng Lập Ngữ không chết, Thượng Quan Ngưng liền tuyệt đối không dám làm như vậy với ông, buộc ông đi tự sát! Ông hiện tại chính là Thị trưởng được vạn người kính trọng, là ba vợ của Cảnh Dật thần quyền thế ngập trời, là thông gia của thế gia tôn quý nhất Cảnh gia!
Thân phận khiến người ta phải thán phục tới mức nào!
Chính là tất cả bị người phụ nữ ác độc này phá hủy!
Ông tiến lên đá mạnh vào người Dương Văn Xu, bà ta tức khắc kêu thảm thiết không ngừng, miệng vết thương trên người bởi vì Thượng Quan Chinh tay đấm chân đá chảy ra càng nhiều máu, làm cho trước mắt bà ta tối sầm, rất nhanh liền hôn mê.
Thượng Quan Chinh đánh mệt, lúc này mới đặt mông ngồi xuống sô pha.
Ông đến bây giờ, vẫn là không tin Thượng Quan Ngưng thật sự mong ông chết, ông là ba ruột của cô, cô làm sao dám?! Cô đã không có mẹ, chẳng lẽ còn muốn không có ba sao?
Ông lắc đầu, tin tưởng vững chắc Thượng Quan Ngưng hôm nay chỉ là nói lời tức giận mà thôi.
Đến lúc đó chỉ cần Dương Văn Xu đã chết, tức giận trong lòng Thượng Quan Ngưng cùng oán hận biến mất, liền không thành vấn đề!
Nhưng mà để tránh bất trắc, ông vẫn là phải cho chính mình thêm một tấm bùa hộ mệnh mới được.
Thượng Quan Chinh nghĩ, xoay người liền phải đi gọi điện thoại, đi được vài bước, lại quay đầu đối với người hầu sắc mặt tái nhợt trong nhà nói nói: “Xử lí vết thương của bà ta một chút, đừng để bà ta hiện tại chết đi! Bà ta còn phải sống, tiếp nhận lửa giận của đứa con gái điên!”
Từ trong miệng Thượng Quan Chinh nói ra từ “Con gái điên”, lúc này đã khôi phục bình thường, cô dựa vào trong ngực Cảnh Dật Thần, cảm xúc đã dần dần bình thường trở lại.
Cô cũng không biết tại sao chính mình lại tàn nhẫn như vậy, cầm dao trực tiếp đâm lên một người còn đang sống, chính là nếu sự việc tái diên một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy! Thậm chí sẽ làm ác hơn!
Cảnh Dật Thần cầm đôi tay run run của cô, đau lòng đặt ở bên môi hôn hôn, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, tay đều đã run, còn cậy mạnh, em tay chân không thuần thục như vậy, lần sau để A Hổ làm, tay hắn tuyệt đối sẽ không run.”
A Hổ ngồi trên ghế lái nghe vậy, không có quay đầu, nghiêm túc lái xe, lại cười ngây ngô mở miệng nói: “Đúng vậy, Thiếu phu nhân, tôi am hiểu nhất là dùng dao, ngài lần tới có thể sai tôi đi làm, không cần tự mình ra tay.”
Thượng Quan Ngưng trong lòng dễ chịu một ít, hướng tới A Hổ nói lời cảm ơn.
Cô vừa quay đầu, lại thấy ấm áp trong mắt Cảnh Dật Thần, cũng không có bởi vì cô điên cuồng mà rời xa cô.