Hắc Đao sống nhiều năm như vậy không phải dư thừa, hắn phân biệt nặng nhẹ vô cùng tốt, nói một lúc liền ổn thỏa, lập tức cho người đi điều tra.
Rất nhanh, Phó hội trưởng Hắc Phong đã được dẫn vào trong.
Hắc Đao chỉ hỏi mấy câu, liền xác định đơn tử kia là do Hắc Phong nhận. Hắc Hồng sẽ luôn nghiêm khắc cấm nhận những thứ đó, ngày thường cũng không có người dám nhận, Hắc Phong dám mạo hiểm nhận nó, chắc chắn là hấp dẫn vô cùng, đồng thời không kém phần nguy hiểm.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng mở miệng: “Đằng sau là ai?”
Hắc Phong liếc anh một cái, khinh thường nói: “Nhãi con, ngươi tính toán cái mẹ, chuyện của bố mày cần ngươi quan tâm à, mau mau về nhà uống sữa đi!”
Cảnh Dật Thần mặt không chút thay đổi, đối với lời nói của Hắc Phong không một chút tức giận, nhẹ nhàng mà lạnh lùng ra lệnh cho A Hổ: “Làm hắn mở miệng.”
Trên mặt A Hổ hiện ra một nụ cười, người luôn luôn thắng như Hắc Phong lại không thấy rõ động tác của cậu ta, liền bị khống chế, sau đó cũng tay cùng cằm kêu “Răng rắc” một tiếng đã bị bỏ xuống dưới.
Nhưng, người đã trải qua các cuộc sống chết ác liệt Hắc Phong, cắn chặt răng không nói tiếng nào, mặc kệ A Hổ đánh đá.
Cảnh Dật Thần biết không người nào có thể chịu đựng sự hành hạ của A Hổ, nhưng đối với người mạnh mẽ kiên quyết, cần thời gian tương đối dài.
Mà anh lại nghĩ không cần phải lãng phí thời gian.
“A Hổ trở về, Mộc Thanh!”
Mộc Thanh hai mắt sáng rực lên, đối với Cảnh Dật Thần vừa tôn kính vừa đi lên một bước.
Lúc này nghe được anh gọi tên mình, đúng quy tắc, hướng về phía anh cúi người góc chín mươi độ: “Vâng, Cảnh thiếu.”
Cậu ta từ trên người lấy ra cây kim bằng bạc, nhìn thoáng qua cánh tay bị tháo rời của Hắc Phong, dường như có chút thương hại hắn.
Mộc Thanh nhìn ngay huyệt thái dương, nhẹ nhàng đi xuống.
Cùng với cây kim dài đâm vào chỗ đó, ban đầu Hắc Phong chịu đựng không một tiếng nói, bây giờ bỗng nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, trong căn phòng Hắc Đạo cùng những người khác, nghe thấy tiếng hét này, da đầu run lên tê dại.
Lúc Mộc Thanh sắp đâm vào cây kim thứ hai, Hắc Phong cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, thê thảm nói: “Tôi nói tôi nói, đừng đâm!”
Mộc Thanh hài lòng gật đầu: “Tôi đã nói rồi, nếu dùng đến cây kim thứ ba chắn chắn không phải là người, cậu hiển nhiên vẫn còn là người!” Cậu ta nói xong, nhìn về phía Cảnh Dật Thần đang không một gợn sóng.
Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về hướng Cảnh Dật Thần.
Không lẽ, cái nhìn này là đang nói đến anh, người chịu đựng đến cây kim thứ ba?!
Hắc Đao đau lòng nhìn Hắc Phong đang run rẩy co người, không khỏi chửi thầm: “Kẻ này là Diêm Vương sống, hành hạ người khác thủ đoạn ngoan độc như vậy!
Rất nhanh, Cảnh Dật Thần có được câu trả lời, liền mang A Hổ cùng Mộc Thanh rời khỏi thành phố ngầm.
Khi bọn họ trở về, trời cũng đã trưa.
Mộc Thanh vừa vào cửa, chân còn chưa đứng vững, liền thấy một bóng người nhằm hướng cậu ta mà chạy đến.
Cậu ta không một giây suy nghĩ nhanh chân bỏ chạy.
Sau đó cả ngôi biệt thự vang lên tiếng thét chói tai của con gái cùng tiếng một người con trai kêu chói lọi.
Thượng Quan Ngưng dựa nửa người vào ghế salon bằng da thật trong phòng khách màu trắng, bên môi hiện lên một nụ cười.
Một buổi sáng, cô đã nghe Triệu An An nghiến răng nghiến lợi nói về một người tên là Mộc Thanh, đoán chừng có lẽ là người kia.
Cảnh Dật Thần vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng yên lặng mỉm cười.
Ánh sáng ấm áp rọi lên người cô khiến trên mặt có chút nhợt nhạt, nụ cười tựa như có thể hòa tan băng tuyết.
Trái tim bỗng chốc đập nhanh.
Anh không kìm lòng được đi đến gần cô, nhẹ giọng nói: “Rất vui vẻ?”
Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, khẽ cười gật đầu: “An An đúng là vui vẻ.”
“Sao đi ra? Vết thương của cô không nhẹ, tốt nhất là nên về phòng nằm.”
“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, là tôi để An An đỡ ra đây, như vậy có thể hít thở không khí...”
Cô còn chưa nói hết, đã bị anh ôm ngang cô bế lên.
Thượng Quan Ngưng không khỏi hoảng sợ hét lên một tiếng, kinh ngạc đến phải hô hấp cũng quên.
“Hai ngày này tốt hơn nên nằm, một lát bác sĩ xem qua, nói có thể xuống giường sẽ xuống giường.”
Cô bị anh ôm trong ngực, có thể dễ dàng ngửi được hơi thở tươi mát trên người anh, có thể cảm nhận được nhàn nhạt nhiệt độ cơ thể của anh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim anh đang đập.
Bàn tay anh to lớn nhanh chóng đặt trên chân cô, trên bàn tay truyền sang nhiệt độ nóng bỏng.
Thượng Quan Ngưng mặt “bùm” thoáng cái đỏ lên, lắp
bắp nói: “Tôi... tôi có thể đi, anh... thả tôi xuống...”
Cảnh Dật Thần nhìn gương mặt hồng hồng của cô, tâm tình thật sự rất tốt, nhưng đồng ý để cô xuống.
Nhưng căn phòng cô ở và phòng khách gần như vậy, anh có cảm giác bản thân chỉ vừa đi vài bước là đã đến bên giường.
Anh không khỏi ôm cô cẩn thận để xuống, để cô nằm xong.
“Có muốn cùng tôi trò chuyện một chút?”
Giọng anh thoát ra cực kì dịu dàng ấm áp, tự nhiên mang theo một tia gợi cảm mê hoặc.
Thượng Quan Ngưng tâm tình bỗng nhiên nhảy nhót.
Cô cố gắng để tim dập bình thường trở lại, đợi cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới ngẩng đầu lên, dùng hết sức mình bình tĩnh nói: “À không, cảm ơn anh... ngày hôm qua... cũng cám ơn anh!”
Cảnh Dật Thần cười khẽ, cuối đầu “Ừ” một tiếng.
Con người anh trước giờ luôn lạnh nhạt, đôi mắt luôn một màu lạnh lùng hà khắc, giờ phút này lại vô cùng ấm áp, phảng phất có nước xoáy, làm cho người khác không thể kiềm chế được rơi vào đó.
Hôm nay Cảnh Dật Thần tuyệt đối không bình thường, mà chính cô, Thượng Quan Ngưng cảm thấy bản thân cũng rất không bình thường.
Cô vốn không phải là người nhìn bề ngoài mà đoán bừa, lại càng không dễ dàng như vậy mà yêu thích một người.
Đó không phải là tác dụng phụ của thuốc chứ?
Cô nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm ra một lí do hợp lí.
Thượng Quan Ngưng nhìn sang khuôn mặt đẹp đến mức khiến người khác điên loạn của Cảnh Dật Thần, đột nhiên cảm giác được, nếu như anh luôn giống như bây giờ dịu dàng ấm áp, không như trước kia là tảng băng lạnh lùng bất di bất dịch, không hợp tình lí, thì chắc chắn không người nào không bị anh quyến rũ.
Có lẽ, cô cũng không nằm ngoài.
Cảnh Dật Thần chú ý đến cái nhìn chằm chằm của Thượng Quan Ngưng trên mặt mình, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói dễ nghe giống như tiếng đàn đẹp nhất: “Có chuyện sao. Đến nhìn cũng không nháy mắt.”
Thượng Quan Ngưng phát giác trong giọng nói anh có tia hài hước, cũng không tức giận, khẽ cười với anh: “Tôi cho là bản thân không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà anh đã như vậy, không trông mặt mà bắt hình dong đều không làm được.”
Đây là anh nói anh đẹp trai xuất sắc rồi.
Còn chưa có ai dùng cách này khen anh, cô thật là sáng tạo.
Cảnh Dật Thần tâm trạng rất tốt, lời nói ra tự nhiên mang theo một tia sủng nịnh: “Cô cũng làm người khác không được trông mặt mà bắt hình dong.”
Thượng Quan Ngưng không khỏi sờ sờ chính mặt mình, cảm thấy anh vì ở cạnh cô mà khách sáo thôi.
Người giống như anh, có cả ngàn vạn xe thể thao, ngay cả máy bay trực thăng cũng có, vừa nhìn chính là con cháu gia đình giàu có, kiểu phụ nữ gì chưa từng thấy qua?
Nhan sắc của cô còn chưa đến mức khiến người khác phải kinh diễm.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa.
Cô có đôi khi nói chuyện không có suy nghĩ, cũng không nên khen một người đàn ông đã trưởng thành tốt đẹp, lỡ có hiểu lầm cô ý này ý kia.
Trong phòng bỗng nhiên có chút yên lặng, Cảnh Dật Thần lại không phải người thích nói nhiều, mà Thượng Quan Ngưng lại không muốn nói quá nhiều, nhưng hai người vẫn không cảm thấy không tự nhiên.
Bọn họ rõ ràng vẫn chưa quen thuộc, tại sao lại có cảm giác đã quen biết nhau từ rất lâu?
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra, chính mình còn chưa biết tên của anh.