Triệu Chiêu một tay lôi kéo con gái, một tay lôi kéo Thượng Quan Ngưng, cười tiếp đón bọn họ: “Nhìn đến các con lòng dì thật cảm thấy vui vẻ, về sau phải thường xuyên tới! An An không để người khác bớt lo, nó nếu ở bên ngoài rước lấy phiền phức cho các con, liền tới nói cho di biết, dì tới dạy nó!”
Triệu An An vẻ mặt không vui: “Mẹ, con rốt cuộc có phải con ruột của mẹ không? Đem con ném bệnh viện, bị Mộc Thanh tên hỗn đản kia tra tấn còn chưa tính, như thế nào về tới nhà mẹ liền chê con! Ngày mai hai chúng ta vẫn nên tới bệnh viện, làm xét nghiệm DNA đi, con cảm thấy con là do mẹ nhặt về!”
Triệu Chiêu “Bang” một tiếng vỗ vào lưng Triệu An An, trừng mắt nhìn cô nói: “Phi phi phi, chỉ toàn nói bậy, con nếu không phải con gái ruột của mẹ, chỉ như những tính xấu đó của con, mẹ đã sớm ném con lên đường cái, miễn cho bị con chọc tức chết!”
Triệu An An nhe răng trợn mắt sờ sờ lưng mình, nhỏ giọng nói thầm nói: “Khẳng định không phải mẹ ruột, dùng lực lớn như vậy đây là muốn đánh chết con sao?”
Triệu Chiêu không thèm phản ứng lại cô, cười tiếp đón Thượng Quan Ngưng cùng Mộc Thanh: “A Ngưng cùng Mộc Thanh là lần đầu tiên tới nhà của chúng ta, không cần khách sáo, cứ coi như là nhà của mình, lát nữa để Cảnh Dật Thần đưa hai đứa đi dạo, trong nhà có nuôi mấy con động vật nhỏ, đoán chừng các con sẽ rất thích, đến lúc đó có thể ôm mấy con mang về!”
Thượng Quan Ngưng thân mật ôm tay Triệu Chiêu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn dì, con sẽ không khách sáo đâu!”
Mộc Thanh ở một bên cũng lộ ra tươi cười, hắn hôm nay mặc một cái áo sơmi màu lam nhạt, quần tây cà phê, tóc chải không chút cẩu thả, cả người thoạt nhìn sạch sẽ nhanh nhẹn, hoàn toàn đã không giống dáng vẻ thiếu gia cà lơ phất phơ như ngày thường, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái quý công tử, cười lên liền có thể mê hoặc rất nhiều cô gái!
“Cám ơn dì Triệu, nhưng mà con đối với động vật nhỏ không có hứng thú, con chỉ cần ôm An An trở về là được!”
Lời nói thật sự có chút lộ liễu, chọc Triệu An An một bên hơi kém chút nổi bão.
Triệu Chiêu trong lòng lại cực kì vui vẻ, bà thích nhất nghe Mộc Thanh nói như vậy!
Cho nên, bà quyết đoán bỏ lại con gái cùng Thượng Quan Ngưng, ngược lại đi kéo Mộc Thanh, dáng vẻ mẹ vợ xem con rể càng xem càng thích: “Ai da, tốt tốt tốt, con đứa nhỏ này, chính là thành thật như vậy, dì thích!”
Triệu An An ở một bên không còn lời nào để nói.
Vậy có thể gọi là thành thật sao?!
Làm ơn, mẹ à, ngữ văn của mẹ là do thầy giáo thể dục dạy sao?
Hắn là không biết xấu hổ!
Nhưng trong lòng cô rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra!
Vài người náo nhiệt trò chuyện, quản gia Triệu gia từ trong biệt thự đi ra, cười chào hỏi bốn người nói: “Phu nhân, lão phu nhân ở phòng khách vẫn luôn hỏi, thiếu gia và tiểu thư tại sao còn chưa tới!”
Triệu Chiêu biết khẳng định là lão thái thái chờ không được, mới thúc giục quản gia tới kêu người.
Bà cười lớn lôi kéo bọn họ đi vào bên trong: “Đi vào trong một chút, lão thái thái nghe nói các con tới, đang rất vui vẻ, nói lần này sẽ rất náo nhiệt! Bà còn cố ý thay quần áo mới, đợi chút nữa nhớ rõ khen bà mặc đẹp, bằng không lại đi thay lần nữa! Ha ha ha……”
Thượng Quan Ngưng cùng Mộc Thanh cười, Triệu An An đã gấp không chờ nổi dẫn đầu chạy đi vào, Cảnh Dật Thần vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm đi theo Thượng Quan Ngưng, tuy rằng không nói lời nào, nhưng khóe môi khẽ nhếch cũng có thể thấy rõ ràng cũng tâm trạng không tồi.
Thượng Quan Ngưng đi theo Triệu Chiêu vào nhà, liền nhìn thấy lão thái thái tinh thần khỏe mạnh ngồi ở chủ vị.
Bà tuy rằng đầu tóc điểm bạc, nhưng trên mặt nếp nhăn lại không thấy nhiều, sắc mặt hồng nhuận, ý cười nhẹ nhàng. Trên người bà mặc một váy liền màu hổ phách, chất liệu hoàn mỹ, hình thức mới mẻ độc đáo, cả người bà thoạt nhìn có chút thời thượng, hoàn toàn không giống như một lão nhân
bảy mươi tám tuổi.
Triệu gia lão thái thái cùng chồng họ giống nhau, cũng họ Triệu, tên chỉ có một chữ. Triệu gia lão thái gia mất sớm, bà chỉ có một người nuôi lớn hai đứa con gái, hơn nữa còn đem Triệu thị phát triển lớn mạnh, vài thập niên thiết kế chế tác châu báu tất cả đều giá trị liên thành, rất nhiều thế gia đại tộc tranh nhau mua châu báu.
Bà thông minh tháo vát, lại hiền lành dễ gần, giờ phút này nhìn thấy cháu trai cùng cháu gái, mang theo một nửa kia của mình về chúc thọ bà, vui tới mức cười không khép miệng được.
“Tới đây, đều đến nơi này của bà ngoại, để bà ngoại xem các con! Một đứa so với một đứa lớn lên xinh xắn đẹp trai, nhìn thật làm cho người khác vui vẻ!”
Bà nhìn Thượng Quan Ngưng, liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, một phen kéo cô qua, mười phần vừa lòng cười nói: “Cô bé này thật khiến người ta thích, không chỉ bộ dáng xinh đẹp khí chất dịu dàng, lại ăn mặc xinh xắn như vậy! Tới đây, bà ngoại tặng cho con lễ gặp mặt, ha ha!”
Triệu Phất biết Cảnh Dật Thần đã kết hôn, nhưng chưa thấy cháu dâu, chỉ nghe Triệu Chiêu cùng Triệu An An nói qua hai câu, mẹ con hai người đều rất khen ngợi cô, bà hôm nay vừa thấy, cũng cảm thấy thực không tồi —— bà cả đời ở trên thương trường lăn lê bò lết, sống đến tám mươi tuổi, nhìn người rất chuẩn xác.
Thượng Quan Ngưng cũng không từ chối, trên mặt lộ ra tươi cười, ngọt ngào nói: “Cám ơn bà ngoại thương con như vậy! Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ, ngài nhìn vẫn còn rất trẻ, hơn nữa mặc váy rất xinh đẹp!”
Triệu Chiêu đều đã dặn dò phải khen lão thái thái quần áo đẹp, Thượng Quan Ngưng cũng xác thật cảm thấy lão thái thái ăn mặc rất trang trọng lại thời thượng, như thế nào cũng muốn khen ngợi hai câu mới được.
“Bà ngoại, đây là quà mừng thọ của ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, miệng luôn tươi cười!” Thượng Quan Ngưng nói, liền cầm quà mừng thọ mà Cảnh Dật Thần đã chuẩn bị tốt đưa qua.
Triệu Phất nghe vậy càng thêm vui vẻ, bà nhận lễ vật, cũng không xem là cái gì, trực tiếp đưa cho quản gia bên cạnh, sau đó lôi kéo Thượng Quan Ngưng cười to: “Tốt tốt, bà lão như bà sống lâu thêm mấy năm! Cô bé này miệng ngọt như vậy, so với An An tốt hơn nhiều, xem ra bà phải đưa cho con lễ gặp mặt nhiều hơn một chút mới được!”
Thượng Quan Ngưng liền có chút ngượng ngùng, chỗ nào có thể muốn nhiều lễ gặp mặt như vậy.
Triệu Phất lại không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp đem hai hộp quà bề ngoài tinh xảo đưa tới tay cô: “Cầm là được, bà già như bà thì thiếu cái gì, chính là không thiếu thứ tốt, mấy thứ này tặng cho các cô gái trẻ như mấy đứa mang rất thích hợp! Nếu con thiếu trang sức gì, liền tới tìm bà ngoại, bà ngoại nơi này nhiều lắm!”
Lời nói của bà không sai một chút nào, ở thành phố A Triệu gia nổi danh là thế gia châu báu, đoán chừng bảo bối thật sự nhiều đến đếm không xuể.
Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên cảm thấy đồ vật trong tay nặng trĩu, cũng đừng tặng cô hai phần châu bấu của Triệu gia, lễ vật như vậy quá quý trọng!
Cũng không biết Cảnh Dật Thần nói A Hổ mua lễ vật gì cho bà ngoại, chỉ mong có thể bù đắp được phần lễ vật mà cô nhận.