Đây không phải phong cách của Trịnh Luân!
Bình thường ở Lý gia, Trịnh Luân sẽ mặc đồ ngủ đi tới đi lui, nhưng mà đồ ngủ của cô đều là váy ngủ ngắn tay bằng bông có hình hoạt hoạ rất thuần khiết, ngay cả bả vai cũng không lộ ra, làn váy thường thấp hơn đầu gối, không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà bây giờ, từ trên xuống dưới của cô là sự hấp dẫn kết hợp giữa quyến rũ và hồn nhiên, làm cho người ta không thể chống cự.
Trịnh Kinh cảm thấy, bây giờ anh có thể chịu đựng được mà không chảy máu mũi, đúng là phải cảm ơn bốn năm sống và làm việc nghiêm khắc trong trường quân đội, nếu không, đối với một Trịnh Luân như vậy, anh thật sự không chắc mình có thể làm ra chuyện gì hay không!
Trịnh Luân cũng rất rất rất xấu hổ.
Cô không ngờ, Triệu An An lại đưa cho cô loại đồ ngủ như vậy! Này này... này có khác gì không mặc đâu! Triệu An An muốn hại chết cô hả?
Hai ngón tay cô xoắn vào nhau, cắn môi, vừa thẹn vừa vội giải thích với Trịnh Kinh: “Anh, em... Em không có cố ý ăn mặc thành như vậy! Đây là đồ của An An, em... Em... Em đi tìm An An đổi lại!”
Trịnh Luân nói xong, liền xoay người chuẩn bị đi.
Trịnh Kinh nhanh chóng giữ chặt cô.
Sao có thể để cô ăn mặc như vậy đi tìm Triệu An An!
Lỡ như bị Mộc Thanh nhìn thấy thì sao! Vậy sẽ rất tiện nghi cho thằng nhóc xấu xa kia!
Trịnh Kinh dùng hơi nhiều sức, mà Trịnh Luân lại không có phòng bị, cho nên Trịnh Luân liền ngã vào lồng ngực anh.
Trịnh Kinh nhìn từ trên xuống, vừa cúi đầu liền thấy toàn bộ cảnh đẹp dưới lớp váy ngủ, đường cong của Trịnh Luân gần như là hoàn mỹ, làm cho Trịnh Kinh có cảm giác máu trong lòng mạch đang sôi trào, làm anh nhịn không được mà ôm chặt Trịnh Luân.
Nếu cứ như vậy, anh sẽ bị nha đầu này tra tấn đến điên cuồng!
Trịnh Kinh lập tức cúi xuống ôm Trịnh Luân, nhanh chóng đi đến giường ngủ.
Trịnh Luân cúi đầu kêu một tiếng “a”, vội vàng gọi anh: “Anh!”
Không phải anh muốn...
Trịnh Kinh biết em gái đang suy nghĩ cái gì, anh cúi đầu nhìn hai má phấn hồng và đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này không được mặc loại quần áo như thế này nữa, có nghe thấy không!”
Giọng điệu anh nghiêm khắc, hình như đây là câu nói nặng lời nhất từ khi anh nói chuyện với Trịnh Luân.
Trịnh Luân sợ anh tức giận, lập tức nói: “Dạ dạ dạ, em không mặc nữa, anh, em không bao giờ mặc nữa, anh đừng giận, em sợ!”
Vẻ mặt Trịnh Kinh vẫn cứng ngắt như trước, sau đó anh đặt Trịnh Luân lên giường, nhét vào trong chăn, quấn cô rất kín kẽ, chỉ lộ ra cái đầu.
“Anh đi tắm, em ngủ trước đi, anh về liền.”
Anh nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Trịnh Kinh, trực tiếp đi ra ngoài.
Một lát sau, Trịnh Kinh với mái tóc ướt sũng trở về.
Anh thoải mái đi đến bên giường, nhìn thấy Trịnh Luân đúng là không ngủ, nhẹ giọng nói: “Em ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, nếu không em sẽ ngã xuống giường.”
Trịnh Luân nghe lời Trịnh Kinh nhích vào bên trong, chừa cho Trịnh Kinh một chỗ ngủ đủ lớn.
Trịnh Kinh tắt đèn, sau đó nằm lên giường -- Khi có anh ở bên cạnh, Trịnh Luân không sợ tối nữa.
Một lát sau, Trịnh Luân nhỏ giọng nói: “Anh, anh giận hả?”
Trong bóng đêm, Trịnh Kinh khẽ cười, giọng nói ôn nhu và cưng chiều: “Nha đầu ngốc, sao anh lại giận em được, không cần nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trịnh Luân nghe ra được anh thật sự không tức giận, lập tức yên lòng. Cô cũng thấy, cách ăn mặc của mình vừa rồi, đúng là không ổn.
Trịnh Luân vừa định nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện một vấn đề: Triệu An An xấu xa chỉ cho bọn họ một cái chăn, mà bây giờ, cái chăn này đang ở trên người cô.
Anh không có chăn để đắp!
Tuy là bây giờ đã vào thu, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, không có chăn, chắc chắn ngày mai sẽ bị cảm.
Cô không muốn anh mình bị cảm.
Cô chia sẻ một nửa cái chăn, cẩn thận đắp cho Trịnh Kinh.
“Anh không cần, em đắp đi, nếu anh muốn đặp, anh sẽ giành được.”
Trịnh Kinh muốn đắp chăn lên người em gái, kết quả, trong lòng ngực lại xuất hiện cơ thể mảnh mai
mềm mại -- Trịnh Luân, nằm trong lòng anh!
Cơ thể của cô đã không còn gầy trơ xương như trước, mà là đầy đặn mềm mại, mang theo mùi hương khiến người khác mê muội!
Đây chẳng phải là thử thách định lực của anh hay sao?!
Trịnh Luân... Khi nào thì gan dạ như vậy! Hay là, hai ngày nay, em ấy đi theo Triệu An An nên học thói xấu!
Chuyện này là do Triệu An An, thúc đẩy khát vọng mãnh liệt trong nội tâm Trịnh Luân, mới làm em ấy trở nên gan dạ như thế.
Trịnh Luân ôm chặt thắt lưng Trịnh Kinh, tim đập như sấm, lại sợ Trịnh Kinh đẩy mình ra, vội vàng nói: “Anh, em sợ, anh ôm em một cái đi, chỉ một cái thôi, được không? Chỉ một cái...”
Nha đầu, chẳng lẽ em nghĩ anh không muốn ôm em hả?
Anh đã sắp không khống chế được mình nữa rồi!
Trịnh Kinh nghe thấy mình giọng nói trầm thấp của mình: “Luân Luân, cách xa anh một chút.”
“Em không muốn, em phải ôm anh ngủ!” Trịnh Luân đỏ mặt không chịu rời đi, ôm anh như vậy, rất ấm áp, khiến cô yên lòng, cô không muốn rời đi.
Hôm nay, để cô tuỳ hứng một lần đi!
Qua hôm nay, sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Trịnh Luân sống chết không chịu buông tay, Trịnh Kinh cũng không có cách nào, anh cười khổ, đành phải mặc kệ thân thể mềm mại của em gái đang dán vào người mình, tuỳ ý cho cánh tay cô vòng quanh thắt lưng mình.
Anh chỉ hy vọng, không bị phát hiện là tốt rồi -- Thân thể của anh, đã có phản ứng.
“Luân Luân, chỉ lần này thôi, sau này không được ngủ như vậy nữa, chúng ta đã lớn rồi, không giống như trước đây, nhớ chưa?”
Trịnh Luân nghe thấy anh đồng ý, lập tức vui vẻ gật đầu: “Ừ, em nhớ rồi! Chỉ lần này thôi!”
Một lần như vậy là đủ rồi, sau này anh trai có chị dâu, cô không thể ngủ với anh như vậy nữa.
Nghĩ đến liền khổ sở, sau này anh trai có chị dâu, không cần cô nữa thì phải làm sao bây giờ?
Gần đây cô thường nghe Triệu An An oán giận, sau khi anh trai Cảnh Dật Thần có vợ, không còn quan tâm đến người em gái này nữa, may là cô đã có tính toán từ trước, giới thiệu người bạn thân nhất của mình cho anh trai, bây giờ chị dâu là người một nhà, không còn sợ gì nữa! Muốn anh trai làm chuyện gì, không cần đi tìm anh, trực tiếp đi tìm chị dâu Thượng Quan Ngưng là được rồi, còn tốt hơn là đi tìm Cảnh Dật Thần!
Trong lòng Trịnh Luân đau đớn nên dán sát vào người Trịnh Kinh, giống như sợ anh rời đi.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng thở của anh dần dần vững vàng, anh đã ngủ say.
Trịnh Luân nhịn rồi lại nhịn, nhưng mà vẫn không nhịn được, cuối cùng vẫn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngực anh.
Cả người Trịnh Kinh cứng ngắt như vừa bị điểm huyệt!
Một dòng điện, từ nơi Trịnh Luân hôn, lập tức lan đến toàn thân anh, làm cho chỗ vừa mới thả lỏng, lập tức cứng rắn.
Nha đầu này, vậy mà dám hôn trộm anh!
Trịnh Kinh rất muốn đánh mông cô, dạy cô không nên làm chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ anh không thể làm gì, chỉ có thể giả bộ ngủ, nếu không em gái sẽ biết anh đã biết chuyện cô hôn trộm mình, nhất định cô sẽ rất xấu hổ.
Trịnh Kinh ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ, nếu không, hắn thật sự không chống cự được.