Nửa đêm, đã hơn mười hai giờ, điện thoại di động bên gối Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên vang lên.
Chuông điện thoại di động làm cô tỉnh giấc.
Thượng Quan Ngưng vừa nhìn, là số lạ, cô bị đánh thức tâm tình rất không tốt, vì lẽ đó không chút suy nghĩ liền đem điện thoại kết thúc trò chuyện.
Nhưng là cái số kia cũng không ngừng gọi, cô cau mày nhận điện thoại.
"Ai vậy?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng rống giận dữ của Tạ Trác Quân: "Thượng Quan Ngưng, cô chạy đến Thượng Quan gia làm gì! Cô liền không yên một chút, nhìn thấy tôi quá tốt, cô liền như vậy không cam lòng sao?!"
Vừa nghe là Tạ Trác Quân, Thượng Quan Ngưng cả người đều tỉnh táo.
Nửa đêm bị người đánh thức, đổ ập xuống chính là một trận nói, bình thường đã không có gì tốt, huống chi người này là Thượng Quan Ngưng không hề muốn nhìn thấy hay nghe thấy - Tạ Trác Quân.
"Anh ngày hôm nay không uống thuốc đi, nửa đêm tìm tôi la lối cái gì!" Thượng Quan Ngưng âm thanh lạnh lẽo, trong giọng nói tràn ngập cười nhạo cùng trào phúng: "Tôi về nhà tôi thì ánh hưởng gì đến anh! Anh đừng quá có được hay không, tôi nói rồi, không muốn mấy người lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi! Tôi đã buông tha các người, lại không tính toán chuyện trước kia, nếu như các người lại chọc vào tôi, vậy thì nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!"
Đầu bên kia điện thoại Tạ Trác Quân rõ ràng sững sờ.
Hắn ngày hôm nay là bởi vì Thượng Quan Nhu Tuyết khóc lóc muốn biệt ly, tức giận mới gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng, nhưng là không nghĩ tới cô lại nói chuyện tàn nhẫn như thế.
Trước đây cô đều là vây quanh hắn, nói chuyện nhỏ giọng, mỗi ngày đều là vẻ mặt tươi cười, xưa nay sẽ không bao giờ lớn tiếng, đối với hắn chăm sóc phi thường chu đáo.
Hắn đã quen thuộc từ lâu Thượng Quan Ngưng sự nhẫn nhục chịu khó, gần đây hai lần tiếp xúc, hắn cảm thấy cô khác hẳn, như thể chưa từng quen biết.
Đặc biệt là ngày hôm nay, cô trong lời nói lại lạnh lùng xa cách như vậy.
Hắn ngây người, lại nghe được cô lạnh lùng hỏi: "Anh là sao lại biết số điện thoại tôi? Lại là Thượng Quan Nhu Tuyết đưa cho anh chứ gì? Cô ấy thật có bản lĩnh, tôi mới vừa đổi liền tra được! Thật có tiềm năng với nghề trinh thám!"
Không biết tại sao, nghe được Thượng Quan Ngưng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, Tạ Trác Quân liền phẫn nộ khó chịu.
Hắn vừa giận, lời nói ra khỏi miệng liền khó nghe: "Sao tôi biết dãy số này không quan trọng, quan trọng chính là, cô ngày hôm qua lại buộc cô ấy rời đi! Cô thực sự là không biết liêm sỉ, người như cô, nếu như không có Tiểu Tuyết, tôi một chút cũng không thèm để ý đến người như cô! Cô ác độc như thế, đời này sẽ không ai muốn có!"
Thượng Quan Ngưng trong lòng lại như bị dao găm xẹt qua một cách khổ sở, đây chính là người cô nhọc nhằn khổ sở chờ đợi hơn hai năm, hắn nằm ở trên giường bệnh chỉ còn dư lại chút hô hấp yếu ớt, cô lúc nào cũng hy vọng hắn có thể mở mắt ra.
Hiện tại hắn nói chuyện với cô, nói ra nhưng căn bản không phải tiếng người!
Trong lòng vốn đã lành, nhưng vết thương lại một lần nữa bị đẫm máu xé ra, liều mạng quên bây giờ chuyện cũ lại hiện lên ở trước mắt.
Cô mãi mãi cũng nhớ tới, cái ngày trời mưa cô về nhà, nhìn thấy hai người ở trên giường đang ôm nhau!
Trái tim cô đau đến chảy máu, cả người tức giận, vẫn như cũ lý trí tỉnh táo giải thích: "Tôi không có bức Thượng Quan Nhu Tuyết rời anh đi, ngày hôm qua về nhà là muốn tìm Thượng Quan phó thị trưởng, giúp ta giải quyết chuyện trường học sa thải tôi. Tôi cùng bạn gái anh tổng cộng liền nói hai câu, không vượt qua mười kí tự, anh cứ nghe cứ tin, bị một người phụ nữ nắm mũi dẫn đi, không cho rõ ràng liền đến chất vấn tôi, tôi xem thường anh! Còn có, các người nếu như lại một mình tra mã số của tôi, tôi sẽ không nhịn nữa."
Tạ Trác Auân nói vừa xong những câu kia kỳ thực liền hối hận, lúc này nghe được Thượng Quan Ngưng, thì càng thêm hối hận.
Cha hắn luôn nói hắn lỗ tai mềm, làm việc rất dễ kích động, cần phải cố gắng tôi luyện mấy năm.
Hắn trước đây không phục, nhưng hiện tại có chút tin.
Hắn hiện tại không tin Thượng Quan Ngưng nói, thế nhưng đối với Thượng Quan Nhu Tuyết cũng xuất hiện một tia hoài nghi.
Hắn vẫn luôn tin chắc Thượng Quan Nhu Tuyết là hiền lành
nhất đơn thuần nhất, cô sẽ không lừa hắn, thế nhưng, Tiểu Tuyết có phải là hiểu lầm Thượng Quan Ngưng?
Hơn nữa, Tiểu Tuyết ngày hôm qua gọi điện thoại, chỉ là khóc lóc muốn với hắn biệt ly, nói muốn đem hắn trả lại tỷ tỷ, nhưng không có nói sự tình Quan Ngưng bị trường học sa thải.
Tiểu Tuyết là quá thương tâm, vì lẽ đó... Đã quên nói đi?
Tạ Trác Quân miễn cưỡng tìm ra một lý do thích hợp.
Nhưng là, Thượng Quan Ngưng sao vô duyên vô cớ bị trường học sa thải?!
Hắn mới vừa muốn mở miệng hỏi một chút, sự việc như thế nào, lại nghe được trong điện thoại đã truyền tới "Đô đô đô".
Thượng Quan Ngưng, dĩ nhiên kết thúc trò chuyện điện thoại của hắn!
Trước đây, cô xưa nay đều là chờ hắn cúp điện thoại, cô đối với hắn mãi mãi cũng không hết kiên trì.
Hiện tại, cô là không muốn nghe tiếng nói của hắn sao?
Tạ Trác Quân cuối cùng phát hiện, tính mạng hắn bên trong có như thế quan trọng là đồ vật biến mất rồi.
Thế nhưng, Thượng Quan Ngưng bị trường học sa thải sự tình, hắn vẫn là muốn hỏi rõ ràng.
Nếu không có cách nào hỏi Thượng Quan Ngưng, vậy thì hỏi Tiểu Tuyết đi, cô ấy nhất định sẽ tự nói với mình.
Thế nhưng, hiện tại đã rất muộn, Tiểu Tuyết hẳn là đã ngủ đi, vẫn là chờ ngày mai hỏi lại.
Thượng Quan Ngưng cúp điện thoại, nhưng là thật lâu không thể ngủ được.
Rõ ràng là hai người kia nợ cô, sao lại thành ra là cô thiếu nợ bọn họ thế!
Thượng Quan Nhu Tuyết thực sự là hảo tâm cơ, thủ đoạn cao cường, cùng với cô cướp được nhiều thứ, còn có thể đổi trắng thay đen.
Cô trước đây cảm thấy, hận người khác đối với mình cũng là một loại dằn vặt, vì lẽ đó ngây thơ muốn buông tha bọn họ, cũng buông tha chính mình.
Bây giờ nhìn lại, cô không thể nhu nhược như vậy, lại càng không nên trốn tránh.
Mất đi đồ vật, cô sẽ không đi đoạt lại, thế nhưng có người lại nghĩ bắt nạt cô, cô không nên nuốt giận vào bụng.
Ban đêm ngủ không được ngon giấc, Thượng Quan Ngưng ngày thứ hai rời giường hơi hơi muộn.
Nhận được cậu điện thoại thì, cô vừa mới rửa mặt xong.
"Này, cậu."
"Tiểu Ngưng a, " Hoàng Lập Hàm âm thanh nghe tới khá là cao hứng, "Tôi đem tình huống của cậu căn bản giới thiệu cùng một người bạn một chút, hắn đối với cậu rất hài lòng, nếu muốn cậu làm trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn, thế nhưng công ty cũng không phải một mình hắn định đoạt, còn cần đi qua hội đồng quản trị đồng ý. Có điều cậu yên tâm, cũng chính là đi cái qua tràng, vì lẽ đó cậu cần một phần CV, quay đầu lại cậu phân phát ra, tuần sau thì có thể chính thức vào chức!"
Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới hiệu suất cao như thế, không tới thời gian một ngày liền giúp cô đem giải quyết vấn đề công tác.
Cô thấy cậu tâm tình tốt, không khỏi cũng cao hứng theo lên: "Được, ta lập tức đem CV phân phát. Không biết là công ty nhà ai? Tôi nhất định làm rất tốt, không cho cậu mất mặt!"
Hoàng Lập Hàm cười ha ha: "Tôi là khỏe mạnh nhất, đi tới chỉ làm cho cậu làm vẻ vang, nếu không phải là cậu có điều kiện tốt, cậu sao cũng sẽ không cần đề cử nhân gia, vì lẽ đó cái này cũng là bằng thực lực đi vào. Công ty này cậu khẳng định biết, chính là tập đoàn Cảnh Thịnh!"
Cái gì? Tập đoàn Cảnh Thịnh!?