Ngày hôm sau, lúc Cảnh Dật Nhiên vừa tỉnh rượu mới biết được trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lão gia biết lão phu nhân đem những thứ tốt trong tay cho hắn? Cũng biết việc 10% kia ở trên tay hắn?
Thế nhưng trực tiếp bị tức giận mà hôn mê.
Sáng xớm hôm nay hắn tỉnh lại, liền nghe bác sĩ giản nói, đêm qua tình trạng của lão gia rất nguy hiểm, nếu không phải thần y Mộc Vấn Sinh tới, chỉ sợ ông sẽ không xong rồi.
Lão gia là bởi vì quá mức tức giận, hơn nữa tuổi đã cao, cho nên trong nội tạng dễ bị xuất huyết mà tắc ngẽn.
Người đến tuổi này đã không thể mổ mở lồng ngực để làm phẫu thuật, như vậy sẽ chỉ làm ông tử vong nhanh hơn.
Mộc Vấn Sinh lại là dùng cách châm cứu truyền thống, thông phần khí huyết bị tắc ở lồng ngực ông, không cần mổ xẻ mà vẫn đảm bảo sinh mạng.
Không thể không nói, tên tuổi “Thần y” của ông không phải là hư danh, ông đã trải qua bao nhiêu ca bệnh, hồi sinh bao nhiêu người đều đếm không xuể.
Thật là đáng chết, tối hôm qua dưới tình huống này, thế mà hắn lại uống say! Không đến chỗ lão gia để thăm!
Cảnh Dật Nhiên rất muốn tát cho mình hai cái.
Nhưng hiện tại cho dù hắn có tỉnh rượu cũng không thể đi đến giường ông mà thăm hỏi, tất cả chỉ bởi vì đêm qua hắn bị Cảnh Dật Thần đá từ lầu hai xuống, không chỉ có ngã gãy hai cái xương sườn, hơn nữa còn gãy tay, giờ phút này cánh tay hắn đã bị bó thạch cao, bên trong truyền đau đớn đến xuyên tim.
Hắn quả thực hận chết Cảnh Dật Thần!
Đem hắn đá từ tầng hai xuống, là muốn trực tiếp đem hắn đá chết đi!
Thật tàn nhẫn!
Cảnh Dật Nhiên đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, Mạc Lan liền mang sắc mặt tái nhợt đi đến.
“Bà nội!”
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy bà, muốn đứng dậy lại bị Mạc Lan duỗi tay đè lại.
“A Nhiên, con nằm là được rồi, ta nghe nói con bị thương không nhẹ, ta không yên tâm nên liền tới đây thăm con.” Mạc Lan sắc mặt trắng bệch, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng, tóc bạc trên đầu tựa như chỉ sau một đêm liền càng bạc nhiều hơn.
“Sao bà lại tới đây? Con nghe nói tối hôm qua bà cũng ngất đi, sao lại không tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt ở trên giường, thân thể bà đã đỡ hơn chút nào chưa? Con không có việc gì đâu, bị thương không phải chuyện thường ngày sao! hai ngày nưã liền không có việc gì, thân thể con rất tốt, bà không cần lo lắng! Bà nội, ông nội thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Mạc Lan nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói có sự khổ sở và tự trách nói không nên lời: “Ân, ông ấy đã tỉnh lại. A nhiên à, đều là bà không tốt, kém chút nữa là bà đã hại chết ông ấy rồi! Nếu không có Mộc Vấn Sinh, có khả năng giờ này ông ấy vẫn còn chưa tỉnh lại! Trong lòng bà nội khổ sở cực kỳ……”
Cảnh Dật Nhiên giãy giụa bò dậy, đau đớn trên người làm mồ hôi trên trán hắn lập tức chảy ra.
“Bà nội, chuyện này đều là trách nhiệm của con, đồ vật đều là cho con, ông nội muốn trách thì trách con là được rồi, là sao lại trách cả bà! Chẳng qua bà cũng chỉ quá yêu thương con mà thôi, bà thấy anh trai con cái gì cũng có mà thấy con không chiếm được gì, mới lén lút tặng đồ cho con. Chuyện này để con đi nói với ông nội là được, con để mặc cho ông nội xử lý là được!”
Cảnh Dật Nhiên quả thật rất thật lòng quan tâm đến bà nội Mạc Lan, ở trong nhà này, hiện giờ chỉ có bà mới là thật sự yêu thương hắn, hắn lại không ngốc, sao lại không biết!
Hắn trước kia tìm mọi cách đòi đồ vật từ trong tay Mạc, mặc dù có tâm cơ nhưng cũng không phải hoàn toàn lừa gạt bà, hắn vẫn luôn thân thiết với Mạc Lan, coi bà trở thành người thân nhất mà đối xử.
Đôi mắt Mạc Lan lập tức đỏ.
Bà vừa lau nước mắt, vùa nói: “Đứa nhỏ ngốc, đồ vật đều là bà cho con, không phải do con, mấy ngày nay con đừng xuất hiện trước mặt cha và ông nội, hiện tại ngã bị thương thì tiện ở trong phòng dưỡng thương, chỗ nào cũng đừng đi, chờ khi nào bọn họ bớt nóng thì lại vào.”
Trong lòng bà tuy rằng tự trách, nhưng bà sợ cháu trai đến đó sẽ lại bị đánh, cho nên mới sáng sớm liền tới dặn dò hắn.
Dù sao đồ vật đều đã cho
Cảnh Dật Nhiên, mọi việc đều đã thành như vậy, giờ không thể để bọn họ đánh Cảnh Dật Nhiên được
Cảnh Thiên Viễn cho dù có tức giận nhưng cũng không động đến một ngón tay của bà.
Những tài sản đó không có cũng không sao.
Mạc Lan dặn dò Cảnh Dật Nhiên hai câu, nghe được lời cam đoan của hắn sẽ không xuất hiện trước mặt Cảnh Trung Tu, rồi lúc này mới rời đi.
Bà trở lại biệt thự chính, vừa vào phòng ngủ, liền nghe được Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Dật Thần nói chuyện. Phòng ngủ trừ bọn họ ra, còn có Cảnh Trung Tu và Thượng Quan Ngưng.
Cảm đêm hôm qua Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng đều không rời đi, mà ở lại biệt thự Cảnh gia, để tiện chăm sóc cho Cảnh Thiên Viễn.
Mọi người trong phòng nghe được tiếng mở cửa, đồng thời liền quay ra nhìn, nhìn thấy người mở cửa là Mạc Lan, tất cả đều hơi sửng sốt.
Ngày hôm qua bà cũng ngất đi, hiện tại nên ở trên giường nằm mới đúng, sao lại ở đây?
Cảnh Thiên Viễn cũng hơi hơi nhíu mày, nhìn bà một cái, lại không nói gì, mà là tiếp tục nói chuyện của Cảnh Dật Thần.
“…… Đây là danh sách, trước tiên con xem một chút, bên trong chỉ có một ít tài sản ở thành phố A, còn lại đều ở chỗ khác.”
Cảnh Dật Thần nhận lấy danh sách Cảnh Thiên Viễn đưa cho, nhanh chóng xem một lần, bên trong không thiếu những nơi có mấy ngàn héc-ta đất rừng, khuôn viên, thậm chí còn có cả quyền hoạt động xưởng đóng tàu và bến tàu.
Anh xem qua danh sach, nhàn nhạt nói: “Được, con đã biết, con sẽ mau chóng đi làm.”
Khí sắc của Cảnh Thiên Viễn hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, chăn trên giường đã được đổi mới, ngay cả áo ngủ cũng đã thay mới, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, thoạt nhìn lại khôi phục sự nghiêm ngị ngày xưa.
Tiếng nói của ông vẫn có chút khàn khàn, lại mang theo sự trấn tĩnh và thong dong, trong giọng nói đã không còn sự phẫn nộ như hôm qua: “Ta đã tra qua, những phần tài sản này hiện tại đều không ở trên danh nghĩa của Cảnh Dật Nhiên, tất cả đều bị nó bán cho nhiều người khác nhau. Con muốn cầm lại thì chỉ sợ sẽ rất khó. Có gì khó khăn, thì nói với cha con, kêu cha con cùng con giải quyết chuyện này, tất cả tài sản đó đều là tổ tông để lại, trước khi ta chết thì ta muốn lấy lại tất."
Mạc Lan nghe được lời ông nói, ngay lập tức cả người đều cứng đờ.
Bà biết Cảnh Thiên Viễn đang nói cái gì, hóa ra ông ấy đã đem nhưng thứ bà cho Cảnh Dật Nhiên kê thành danh sách, sau đó kêu Cảnh Dật Thần chuộc lại.
Những gì bà cho Cảnh Dật Nhiên, trong thời gian ngắn đã bị hắn tiêu xài hết, sau đó bà lại tiếp tục vụng trộm cho hắn môit số vật khác.
Hiện tại, bà có một loại cảm giác cực kỳ áy náy và bất an.
Bà hiện tại đã nhận ra sai lầm, không chỉ lấy đi tài sản của Cảnh gia, hơn nữa còn kém chút nữa lại làm chồng tức chết.
Tài sản nhiều như vậy, không thể trong chốc lát là có thể thu về, Cảnh Dật Thần muốn đi chuộc lại, khẳng định sẽ phải trả một cái giá cực cao.
Bà hiện tại, có chút hối hận khi đem cppr phần của cảnh thịnh cho Cảnh Dật Nhiên.
Bà đáng ra nên đưa cho Cảnh Dật Thần, như vậy tốt xấu gì cũng còn có thể đền bù một chút lỗi lầm bà gây ra.
Mạc Lan nhìn thoáng qua dáng người cháu trai thẳng đứng ở trước giường, trong lòng khổ sở như bị kim đâm.
Bà lại một lần, gây ra một sai lầm và hậu quả của nó rất ác liệt, giờ phải cho Cảnh Dật Thần gánh vác.