“Ơ, đúng rồi, chút nữa là quên chính sự rồi, đi khám thai trước đi!”
Thượng Quan Ngưng vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ quan trọng nhất khi mình đến bệnh viện.
Thật sự không thể trách cô, khi cô mang thai, cô không có một tí phản ứng nào hết, giống y như người bình thường, hơn nữa thời gian mang thai rất ngắn, chính cô còn chưa kịp thích ứng, luôn quên mất việc mình đang mang thai.
Triệu An An cũng nghĩ đến chuyện Thượng Quan Ngưng mang thai, ở trong mắt cô, bây giờ không có gì quan trọng hơn chuyện này, đây chính là chuyện có liên quan mật thiết với cháu của cô, cô đã tính toán hết rồi! Dù sao thì ngày mai cô và Trịnh Kinh cũng không chắc chắn có thể đính hôn, cho dù thật sự đính hôn, cô cũng có biện pháp làm bọn họ huỷ bỏ!
“Tên vô lại Mộc Thanh này, đi xem người phụ nữ, cũng không dám làm kiểm tra trước cho chị nữa, chờ đến khi ổng về, xem em giải quyết ổng thế nào!”
Cách nói chuyện của cô cứ như đang nói về người đàn ông nhà mình, nhưng mà Triệu An An lại không phát hiện ra điều đó.
Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Người kiểm tra cho A Ngưng không phải là Mộc Thanh, là người khác.”
“Hả?” Triệu An An ngạc nhiên, “Không phải Mộc vô lại à? Vậy là ai? Y thuật của ai còn cao hơn ổng vậy?”
Cảnh Dật Thần không nói, sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ có khi nhìn Thượng Quan Ngưng mới có một chút lo lắng.
Khi thám thai đương nhiên là phải tiếp xúc da thịt gần gũi, cho nên, anh cố ý kêu Mộc Thanh tìm bác sĩ nữ kiểm tra cho Thượng Quan Ngưng, đến lúc đó cho dù có cởi áo cũng không sao, anh cũng không thể để cho Thượng Quan Ngưng cởi áo trước mặt Mộc Thanh, vậy thì còn khó chịu hơn giết anh nữa.
Bọn họ chờ không lâu lắm, rất nhanh đã có bác sĩ nữ mặc áo dài trắng gõ cửa, sau đó đi đến.
Bác sĩ nữ rất trẻ, không phải cái loại rất đẹp, mà là cảm giác vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thoải mái, có khí chất dịu dàng và thản nhiên.
Triệu An An nhìn thấy cô ấy, kinh ngạc đứng lên: “Mộc Tâm?”
Cô gái tên Mộc Tâm nhìn thấy Triệu An An, lại giống như không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cô cười với Triệu An An: “An An, đã lâu không gặp, rất vui khi gặp bạn!”
Cô nói xong, cũng không để ý trên người Triệu An An lộn xộn, trực tiếp ôm Triệu An An, sau đó cười nói: “Nhưng mà hôm nay không thể ôn chuyện với bạn rồi, mình bị anh ba kéo qua đây, khám thai cho bạn anh ấy.”
Triệu An An lập tức hiểu được, vui vẻ cười nói: “A, thật tốt quá! Chính là vị bên cạnh này, thì ra bạn khám thai cho chị dâu mình, mình yên tâm rồi!”
Tuy y thuật của Mộc Tâm kém hơn Mộc Thanh, nhưng mà nghề nghiệp nào cũng có sở trường, trình độ về sản khoa của cô ấy rất cao, kinh nghiệm phong phú, còn cực kỳ cẩn thận.
Mộc Tâm đã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, cô cười với Triệu An An rồi bước đến gật đầu với Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, nhìn thấy Cảnh Dật Thần, cô chỉ sửng sốt một lát rồi thôi, không giống những bác sĩ nữ khác trong bệnh viện cứ luôn nhìn theo anh.
Cô vươn tay tới trước người Thượng Quan Ngưng, giọng điệu nghiêm túc: “Xin chào, em là Mộc Tâm, là em họ Mộc Thanh, anh ấy nói ở đây có khách quý của Mộc gia, kêu em phải xuất ra sở học cả đời, bảo đảm đứa nhỏ và người lớn phải khoẻ mạnh.”
Thượng Quan Ngưng cười đứng dậy, cầm tay Mộc Tâm: “Thì ra Mộc Thanh mời người giúp đỡ lợi hại như thế, làm phiền em rồi! Chị tên là Thượng Quan Ngưng, là bệnh nhân cần mẫn nhất trong bệnh viện Mộc gia.”
Mộc Tâm nở nụ cười: “Anh ba em chỉ nói hôm nay có một vị khách cực kỳ quan trọng, nhưng chưa có nói vị khách ấy lại xinh đẹp như thế! Nhìn thấy sắc mặt chị tốt như vậy, cũng không giống khách quen của bệnh viện bọn em, nếu không mọi người đến khám bệnh nhìn thấy mỹ nhân như chị, chắc là sẽ chen lấn dữ lắm!”
Hàn huyên vài câu,
Mộc Tâm liền giải thích nguyên nhân mình đến trễ: “Hôm nay đến hơi trễ, thật là ngại quá, chẳng qua là em và anh hai cùng mở bệnh viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé, hôm nay có một thai phụ từ bệnh viện khác chuyển đến, tình huống có chút khẩn cấp, em phải tự mình ra trận, cho đến khi mẹ con bình an em mới rời khỏi phòng sinh, cho nên hơi chậm trễ.”
Hôm qua Mộc Thanh không ngừng dặn dò, kêu cô nhất định phải đến sớm một chút, chỉ là đột nhiên bệnh viện xảy ra tình huống bất ngờ, cô không đi được, nếu không đứa trẻ sẽ chết trong bụng mẹ.
Dù sao cũng chỉ là khám thai mà thôi, cũng không phải chuyện gì gấp gáp, tới trễ thì cũng chỉ bị Mộc Thanh chỉ trích một chút, cho nên cô cứ thế mà kiên trì ở lại bệnh viện đỡ đẻ cho người ta.
May là cho dù cô tới chậm, Thượng Quan Ngưng cũng không có ý trách cô, nhưng mà cô vẫn giải thích rõ ràng nguyên nhân đến trễ, đỡ phải bị Thượng Quan Ngưng hiểu lầm.
Đúng là Thượng Quan Ngưng không có ý trách Mộc Tâm, lúc đầu cô cũng không biết là không phải Mộc Thanh khám thai cho mình, bây giờ nghe được lời giải thích của Mộc Tâm, lại càng không thể trách Mộc Tâm.
Sau khi cô mang thai mới biết được cảm giác làm mẹ, làm mẹ không dễ dàng, hoài thai mười tháng mới sinh, tuy là bây giờ y học phát triển, sinh sản đã không còn phải đi qua cửa âm phủ như trước, nhưng mà vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, Mộc Tâm ở lại đỡ đẻ cho thai phụ kia, là nên làm, cũng là phải làm.
Có lẽ, y thuật của Mộc Tâm rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhận tình trạng sản phụ nguy cấp từ bệnh viện khác chuyển đến.
“Không sao đâu, bác sĩ Mộc, tôi cũng không gấp, ông Mộc cũng đã bắt mạch cho tôi rồi, ông nói không có vấn đề gì, nhưng mà vẫn đề nghị tôi đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, như vậy sẽ yên tâm hơn. Bên đó cô có việc thì cứ làm đi, mạng người quan trọng hơn, y thuật của cô dùng để cứu người, tôi có thể hiểu được.”
Mộc Tâm nghe thấy Thượng Quan Ngưng nói như vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô biết ông nội đã bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng, hôm qua Mộc Thanh đã nói cho cô biết tình huống, chính là thân phận của Thượng Quan Ngưng.
Có thể làm cho ông nội mình tự tay bắt mạch, cả A thị chỉ có mấy người, rõ ràng, thân phận Thượng Quan Ngưng vô cùng quan trọng, nếu không cô cũng không bất an vì mình đến trễ.
Chính là, cô là bác sĩ phụ sản, nghề nghiệp rèn luyện hằng ngày làm cô không thể bỏ mặc thai phụ đang nguy hiểm mà rời đi, cô muốn giúp người phụ nữ đáng thương ấy sinh hạ đứa con bình an, sau đó mới chạy đến.
Thật may mắn, Thượng Quan Ngưng là người ôn hoà, có thể hiểu được công việc của cô.
Ấn tượng của Mộc Tâm đối với Thượng Quan Ngưng rất tốt, cười dẫn Thượng Quan Ngưng ra ngoài: “Đi thôi, em sẽ sử dụng thiết bị của anh ba kiểm tra cho chị và cục cưng, tuy trình độ Trung y của em kém hơn anh ba, nhưng về chuyện của mẹ và bé, em cũng không kém hơn anh ấy đâu!”
Triệu An An đi theo, nhìn lại, vậy mà Cảnh Dật Thần cũng đi theo.
Triệu An An nói: “Anh họ thân yêu của em, anh có thể ngồi chờ được không? Vợ anh không đi lạc đâu, dù chuyện gì xảy ra thì em và Mộc Tâm cũng chắc chắn sẽ trả chị về cho anh nguyên vẹn mà không làm mất sợi tóc nào, phiền anh tránh đi, được không?”