Chu Nhược Đồng bị thương tương đối nghiêm trọng, cho nên lựa chọn nằm viện.
Thương tích trên người Trịnh Kinh đều là vết thương ngoài da không cần phải nằm viện, cho nên hắn chào Chu Nhược Đồng một tiếng, liền tự mình lái xe về nhà.
Bên tai hắn còn quanh quẩn lời nói trầm lắng của Mộc Thanh: Bắt lấy thứ mình muốn!
Hắn biết, lời nói của Mộc Thanh tất cả đều từ kinh nghiệm bản thân.
Việc của Mộc Thanh và Triệu An An, Trịnh Kinh cũng có biết đến, cho nên lời Mộc Thanh nói, hắn đều nghe lọt được.
Nhưng mà nghe là một chuyện, phải đối mặt với những chuyện sắp tới lại là một chuyện khác.
Hắn không biết chính mình có nên coi trời bằng vung, coi nhẹ sự phản đối và đau lòng của ba mẹ để cưới em gái của mình!
Vì yêu, mặc kệ tất cả.
Đáng giá sao?
Mộc Thanh nói, hắn trước nay đều không có nếm trải cảm giác bị mất đi, cho nên còn do dự, còn thật cẩn thận cân nhắc.
Là như thế này sao?
Trịnh Kinh về đến nhà, ba mẹ đều đã bận rộn đi làm, sản nghiệp gia tộc Trịnh gia, hiện tại đều do Trịnh mẹ xử lý, bà cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở nhà đi theo Trịnh Luân.
Sắc trời còn sớm, người hầu còn chưa tới làm, trong nhà chỉ có một mình Trịnh Luân.
Cô giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, cuộn tròn một góc trong phòng khách, đi chân trần, chỉ mặc một cái váy liền áo đơn bạc, trên mặt còn vương nước mắt.
Lòng Trịnh Kinh bị hung hăng nhéo một cái.
Hắn nhớ lại tình cảnh năm đó lần đầu tiên gặp được Trịnh Luân.
Thời tiết rét lạnh, nước đóng thành băng, tuyết đọng mấy ngày trước còn chưa kịp hòa tan, người đi trên đường rất ít ỏi.
Một cô bé gầy yếu ăn mặc đơn bạc rúc ở góc tường, cô không có giày để đi, bị đông lạnh đến run bần bật.
Toàn thân cô bé rất bẩn thỉu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không nhìn rõ dáng vẻ lúc trước, chỉ còn lại duy nhất đôi mắt của cô, trong veo sáng rõ, không có nửa điểm tạp chất.
Cô giống như một thiên sứ bị rơi xuống thế gian, đói khát khốn đốn, lại không chịu hướng người qua đường ăn xin, nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt cô, cô rõ ràng cực kì sợ hãi.
Cô chỉ theo bản năng nhẹ giọng nói: “Anh trai, em rất đói……”
Dù trên mặt cô rất bẩn nhưng có thể thấy được cô rất xinh đẹp.
Cô rất giống đứa em gái đã chết của hắn!
Ngay cả giọng nói của cô cũng giống nhau như đúc!
Em gái hắn cũng từng ôm cánh tay hắn làm nũng nói: “Anh trai, em đói bụng!”
Một khắc kia, toàn bộ thế giới của hắn trong khoảnh khắc liền sụp đổ, trong ý thức, chỉ có cô bé nho nhỏ đang cuộn tròn ở góc tường kia.
Hắn không màng tất cả xông lên ôm lấy cô, liều mạng kêu “Em gái”, kêu “Luân Luân”, làm cô sợ tới mức không ngừng thét chói tai, không ngừng khóc thút thít.
Hắn cho rằng em gái đã trở lại, hắn cho rằng chính mình mất mà tìm lại được.
Nhưng mà hắn rất nhanh liền phát hiện, cô bé trong ngực không giống với em gái.
Cô nhát gan mà nội hướng, cô đau khổ mà cô độc, cô thương tích đầy mình, ăn không đủ no.
Cô không phải đứa em gái kiêu căng, hoạt bát, ngạo mạn như cô công chúa nhỏ của hắn.
Cô so với em gái còn nhỏ hai tuổi, cả người gầy không có một chút trọng lượng, rất giống như em gái tùy thời có thể rời đi hắn!
Khi đó, hắn liền quyết định, nhất định phải mang cô về nhà, để cô ở bên cạnh mình, bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị tổn thương.
Trịnh Kinh thẳng tắp đứng ở phòng khách, chuyện cũ bị hắn chôn vùi, sự đau lòng đem hắn cắn nuốt.
Mộc Thanh nói sai rồi, hắn không phải không từng bị mất đi, hắn là đã từng bị mất đi!
Thất Thất không phải Trịnh Luân, em gái của hắn đã không còn nữa, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn.
Điều hắn tận lực duy trì đó là làm em gái hiện tại có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, hắn sợ hãi mất đi! Hắn sợ hãi chắng may hắn làm sai, sẽ làm hại Thất Thất bị mọi người mắng, sẽ làm cô không biết phải làm thế nào!
Nhưng mà, Thất Thất đã không biết phải làm thế nào. Cô yêu hắn, từ đây không còn chốn dung thân.
Hai thời điểm đồng dạng hai dáng người đi chân trần cuộn tròn người chồng lên nhau, đánh tan ngụy trang từ trước tới nay của Trịnh Kinh.
Bước chân hắn hơi loạn nhanh chóng bước tới chỗ Trịnh Luân, sau đó ôm cô vào trong ngực của mình, một tay ôm lấy
vòng eo bé nhỏ của cô, một tay cầm lấy bàn chân trong suốt như ngọc của cô.
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh băng, giống như mười mấy năm trước, cảm giác hắn lần đầu tiên cầm lấy chân của cô.
Thất Thất của hắn, đông lạnh hỏng mất.
“Thất Thất……”
Trịnh Kinh lẩm bẩm nói nhỏ, giọng nói luôn luôn trong trẻo trở nên vô cùng khàn khàn, mang theo đau lòng cùng áp lực tình yêu.
Trịnh Luân bị anh trai ôm lấy, có một chút hoảng hốt cùng cứng đờ, nhưng mà cô rất nhanh liền thả lỏng lại.
Cô thích anh trai ôm ấp như vậy, hắn đã rất lâu không ôm chính mình.
Tất cả những lạnh lẽo và khổ sở trong phút chốc biến mất, cô không tự giác gọi hắn: “Anh trai, anh đã trở lại……”
Cô còn chưa nói xong, đã bị chặn ở trong miệng.
Trịnh Kinh nhìn cánh môi hồng nhạt của cô gần trong gang tấc, cúi đầu hôn xuống.
Hắn có chút trúc trắc hôn cánh môi mềm mại của cô, cạy ra hàm răng, truy đuổi cái lưỡi hoảng loạn của cô, nhấm nháp nơi tốt đẹp chưa từng có người đặt chân tới.
Từ trúc trắc đến thuần thục, giống như dài một năm ánh sáng, lại giống như chỉ ngắn ngủi có một giây, hắn từ dịu dàng đến bá đạo, từ bá đạo đến kịch liệt, từ kịch liệt đến triền miên, đã hoàn toàn mất đi sự khống chế. Bởi vì, Trịnh Luân bắt đầu trúc trắc đáp lại hắn, hôn hắn.
Thất Thất, anh muốn hôn em đã lâu lắm rồi, lâu đến mức chính anh cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào thì thích em!
Anh thật ra phân biệt rất rõ ràng, anh biết rõ em là ai, tình cảm của anh đối với em rõ ràng không phải tình thân, anh đối với em có một loại cảm giác khó có thể miêu tả, gọi là tình yêu!
Anh chỉ quá sợ hãi mất đi em, anh không dám thừa nhận tình cảm trong lòng mình, anh sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ em! Anh có thể đi xuống địa ngục, nhưng em thì không thể, anh chỉ muốn để em vĩnh viễn sống trong ánh nắng ấm áp tốt đẹp, không bao giờ muốn trải qua cuộc sống đen tối lạnh lùng!
Anh chỉ muốn em là ánh mặt trời, anh không muốn lúc mang em ra ngoài nghe được người khác nói, xem đi chính là anh em nhà này, cmn kết hôn!
Tất cả những chuyện này, anh đều có thể thừa nhận, anh chỉ không thể chấp nhận được bất kì kẻ có thành kiến và chỉ trích em!
Vì em, anh có thể từ bỏ tất cả, bao gồm tiền đồ và hạnh phúc của anh.
Chỉ cần em vui vẻ, tất cả đều đáng giá!
Trịnh Luân không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt, cô bị động thừa nhận anh trai hôn môi, cảm thấy chính mình như đang nằm mơ!
Anh trai hôn cô!
Hắn thích cô?
Hắn ôm cô chặt như vậy, là sợ cô biến mất sao?
Một giọt nước mặt trong suốt chảy xuống ở khóe mắt, Trịnh Kuân nhắm mắt lại, tùy ý anh trai kịch liệt đòi lấy, cô trúc trắc cùng môi lưỡi hắn giao triền, mềm mại ngã vào trong ngực ấm áp của hắn.
Cô cảm thấy máu cả người đều sôi trào, cô cảm thấy tim đập rất nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Gương mặt đẹp trai của anh đang dán trên mà cô, chóp mũi cao thẳng của hắn cọ mũi nhỏ bé của cô, giữa răng môi, tất cả đều là hơi thở nóng cháy và mùi hương dễ ngửi trên người hắn, làm cô hoảng loạn mà say mê