Thượng Quan Ngưng lại không như Triệu An An tưởng tượng.
Trong lòng bàn tay cô ứa ra mồ hôi lạnh, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng dùng qua súng, cây súng này là buổi sáng hôm nay Cảnh Dật Thần đưa cho cô, tuy rằng đã đã dạy cô dùng như thế nào, tuy rằng giờ phút này thoạt nhìn rất soái khí mà cầm cây súng, nhưng quả thật cô đang rất khẩn trương. Nhìn người khác nổ súng lấy đi tính mạng người tựa như rất đơn giản, chỉ khi tự mình cầm súng nhắm vào đầu một người thì mới có thể phát hiện việc này cũng không phải việc đơn giản.
Một mạng người có lẽ sẽ bởi vì cô bóp cò súng một lần mà biến mất khỏi thế giới này.
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ đưa súng cho cô, bởi vì thuốc suang sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho thai nhi, nhưng do dự mãi, thì anh vẫn đưa khẩu súng cho Thượng Quan Ngưng.
Hôm nay chính anh tự mình làm mồi dụ, để dẫn Lam Vũ ra, với tính cách của Lam Vũ, chưa chắc sẽ không nhân cơ hội mà xuống tay với Thượng Quan Ngưng. Cho nên trừ việc kêu người bảo vệ tốt Thượng Quan Ngưng, và vì để phòng ngừa trường hợp nguy cấp nên anh liền đưa cho cô một khẩu súng.
Thượng Quan Ngưng có chút cảm thấy may mắn khi chính mình không cự tuyệt loại vũ khí gây ra lực sát thương cực lớn này, ít nhất khi trong tay cô có súng thì cô và Triệu An An cũng tự tin lên một chút, mà Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết cũng sẽ kiêng kị hơn rất nhiều.
Đường Vận không hiểu biết Thượng Quan Ngưng, nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết lại biết rõ cô, cô là một người phụ nữ nhân hậu, từ nhỏ đã như vậy, những con chó mèo hoang lưu lạc cô cũng giúp đỡ, trước kia đã từng tài trợ cho nhiều em nhỏ không được đi học, mỗi năm đều sẽ quyên góp tiền vào viện phúc lợi.
Giết người?
Thật đáng buồn cười! Thượng Quan Ngưng nếu có thể giết người, thì tên của Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ viết đảo lại luôn!
Cô căn bản là không có can đảm nổ súng!
Thượng Quan Nhu Tuyết tiến lên phía trước hai bước, tới gần Thượng Quan Ngưng, cười ôn nhu như nước: “Chị, tay của chị cũng run rồi, đừng cố giả vờ mình dũng cảm, chị cho rằng làm như vậy có thể lừa được tôi? Nếu chị có thể giết người, sao lại đem mẹ tôi lăn lộn thành như vậy, cuối cùng còn muốn bức bà ấy tự sát? Chẳng qua là chị không dám xuống tay mà thôi, lấy cớ thật ra không tồi.”
“Thượng Quan Nhu Tuyết, cô lùi về phía sau cho tôi! Nếu cô tiếp tục đi về phía trước thì tôi sẽ nổ súng."
Tay Thượng Quan Ngưng phát run, nhưng giờ phút này cô lại kiên định vô cùng, cô sẽ không để Thượng Quan Nhu Tuyết tới gần mình, Thượng Quan Nhu Tuyết thủ đoạn vô số, mỗi lần chỉ cần tới gần cô, thì cô sẽ bị thương.
Nếu cô bị thương cũng không quan trọng, chỉ là một vết thương mà thôi, rất nhanh là có thể phục hồi như cũ.
Nhưng là hiện tại cô không chỉ còn một người, cô còn có con, cô không thể để con cô cùng cô mạo hiểm.
Thượng Quan Nhu Tuyết mắt điếc tai ngơ, nhấc chân đi phía trước, cô ta tin rằng Thượng Quan Ngưng không dám nổ súng, nghĩ rằng cô lá gan rất nhỏ, bởi vì Hoàng Lập Ngữ đã từng tự sát, cả người đều là máu chết trước mặt cô, nên cô rất sợ nhìn vết máu.
Nhưng ngay sau đó, phòng khách liền vang lên một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, sau đó chính là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Phanh!”
Thượng Quan Ngưng nổ súng.
Nhưng quả thật cô chỉ định hù dọa Thượng Quan Nhu Tuyết một chút, cô đem đạn găm vào chân cô ta, nhưng kĩ thuật của cô không quá chuẩn cho nên liền trượt đến trên đùi chân của Thượng Quan Nhu Tuyết!
Thượng Quan Nhu Tuyết cho rằng Thượng Quan Ngưng giống như trước kia, không thích gây chuyện, sẽ sợ máu, nhưng Thượng Quan Ngưng đã sớm thay đổi.
Nếu không ai gây chuyện thì cô sẽ không động vào, cô trước kia có thể chịu đựng được Thượng Quan Nhu Tuyết, là bởi vì nàng thật sự cô và Tạ Trác Quân cũng không có tình cảm gì quá sâu đậm, cho nên mọi việc trước kia cho dù cô có khổ sở, tuy rằng hận bọn họ, nhung việc không khiến cô phải bận tâm mà đi đấu đá với bọn họ.
Quả thật trước kia Thượng Quan Ngưng sợ máu, bởi vì mỗi lần nhìn thấy sẽ nghĩ đến việc mẹ chết thảm.
Nhưng sau này khi cô dần dần lớn lên, nội tâm của cô
đã sớm không khủng hoảng. Mỗi lần nhìn thấy máu thì sắc mặt cô không còn trắng bệch nữa, chỉ là có chút đau lòng mà thôi.
Bóp cò súng, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Nhu Tuyết, nhìn máu tươi trên đùi cô ta chảy ra ào ạt, thì Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Hóa ra, nổ súng cũng không phải việc gì đáng sợ lắm.
Cô chỉ là có chút áy náy, cảm thấy con còn ở trong bụng khiến mà đã khiến,cho con phải trải qua trường hợp như thế này, ô làm mẹ thật không đúng cách.
Họng súng vì viên đạn vừa mới bắn ra nên vẫn còn hơi nónh bốc lên, toát ra sương khói nhàn nhạt, Thượng Quan Ngưng cũng đã trấn định cho bản thân bìmg tĩnh hơn.
Triệu An An còn bình tĩnh hơn Thượng Quan Ngưng nhiều, cô đã từng dùng súng, giờ phút này thấy Thượng Quan Ngưng một phát súng đem Thượng Quan Nhu Tuyết bắn ngã thì liền cao hứng muốn vỗ tay!
“Ha ha, A Ngưng kỹ thuật của cậu cũng khá chuẩn, xem ra anh tớ đã dạy cậu không ít!” cô cho rằng Thượng Quan Ngưng là cố ý bắn vào đùi của Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Uy uy uy, còn nằm trên mặt đất giả chết, cảm giác ăn súng thế nào a! Chị dâu tôi kêu lùi ra sau thì không nghe, giờ thì hay rồi, chân đã bị làm cho tàn phế đến nơi rồi, đời này cô chỉ có thể làm người què, chúc mừng cô tăng cấp thành người tàn tật nha!"
Thượng Quan Nhu Tuyết nằm trên mặt đất, trên đùi không ngừng chảy máu, đau đến sắc mặt trắng, căn bản không rảnhư để chửi nhau với Triệu An An.
Đường Vận đã từng chứng kiến qua sự tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng, lần trước ở Cảnh gia, cô ta bị Thượng Quan Ngưng gắt gao đạp xuống mặt đất, mặc cho cô ta dùng móng tay sắc nhọn véo vào cẳng chân của cô, nhưng cô cũng không chịu rút chân!
Hôm nay cô ta lại một lần nữa chứng kiến sự tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng.
Sớm biết trong tay cô ta hôm nay có súng thì các cô đã trực tiếp dùng bm cay ném vào.
Nhưng, các cô nhiều lời với Thượng Quan Ngưng như vậy là vì muốn cho thuốc ngấm dần vào người, chứ không phải muốn xem Thượng Quan Ngưng biểu diễn kỹ thuật bắn súng!
Đường Vận nhìn đồng hồ một chút, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Thời gian không sai biệt lắm, Thượng Quan Ngưng sao còn chưa có tí phản ứng nào……”
Thượng Quan Ngưng nghe được lời cô ta nói, hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến: “Đường Vận, cô ngay lập tức mang theo Thượng Quan Nhu Tuyết cút đi! Nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Quả thật từ hai người bọn họ tiến vào thì Thượng Quan Ngưng cũng đã ngửi được một chút hương khí, nhưng do cô quá mức khẩn trương, chỉ tưởng là mùi hương của hai người bọn họ, hiện tại cô đã phát hiện, loại mùi hương này, chính là xạ hương!
Đường Vận tin Thượng Quan Ngưng sẽ nổ súng, nhưng, hôm nay tới vốn dĩ muốn là người chết ta sống, Thượng Quan Ngưng có súng, sao cô lại không mang theo?!
Hơn nữa, cô ta tin tưởng, cả Thượng Quan Ngưng và Triệu An An cũng không phải đối thủ của cô!
Đường Vận động tác lưu loát từ phía sau rút ra một khẩu âung, hung ác nham hiểm nở nụ cười: “Ha ha ha, Thượng Quan Ngưng, Triệu An An, hôm nay là ngày chết củq hai người rồi! Cô có súng? Ngại quá, tôi cũng có súng, hai người đùng có tự mãn!”
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy Đường Vận cũng có súng, ngay lập tức nổi giận mắng: “Đường Vận, cô có bệnh sao?! Cô có súng mà không sớm lấy ra, mau nổ súng đi, báo thù cho tôi!”
Đường Vận căn bản là không phản ứng với lời cô ta nói, sớm lấy súng ra thì làm sao Thượng Quan Nhu Tuyết có thể ăn một phát đạn.