Ban đêm cùng ngày, khi Cảnh Dật Thần về đến nhà, Thượng Quan Ngưng vẫn đang bất an chờ anh.
Trong phòng ăn, cơm chiều đã được dọn lên, cô lại chưa chạm vào chút nào.
“Sao không ăn cơm?” Cảnh Dật Thần nắm tay cô, kéo cô đến bồn rửa tay, rửa cho sạch rồi dẫn cô trở lại chỗ ngồi.
“Em chờ anh về ăn chung!”
Thượng Quan Ngưng rất thích cảm giác Cảnh Dật Thần rửa tay cho mình, động tác của anh ôn nhu, giống như tay cô là bảo vật thế gian, được anh nâng trong lòng bàn tay, tỉ mỉ che chở.
Lúc đầu, nước rửa tay trong nhà là do người làm chuẩn bị, bây giờ thì do Cảnh Dật Thần ra nước ngoài tự mình mua cho cô, hiệu quả sát trùng hay bảo vệ da tay đều rất xuất sắc, hơn nữa còn không tích lại, thích hợp cho phụ nữ có thai sử dụng.
“Đồ ngốc, em chờ anh làm gì, lần sau không được đợi anh nữa, em ăn trước là được rồi.”
Tuy Cảnh Dật Thần nói vậy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Anh ra ngoài làm việc, mặc kệ là đi đến đâu, mặc kệ là làm gì, đều có một người phụ nữ, mang trong mình đứa con của anh, ở nhà tha thiết chờ anh về, chờ anh cùng ăn cơm.
Đây là cảm giác gia đình.
“Không được, anh không có ở nhà, một mình em ăn không vô, hai người cùng nhau ăn mới có mùi vị, một mình em ăn rất cô đơn, không muốn!”
Thượng Quan Ngưng không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối.
Nếu Cảnh Dật Thần đi công tác, không có ở A thị, vậy thì không có biện pháp nào, cô chỉ có thể ăn một mình.
Nhưng mà Cảnh Dật Thần lại đang ở A thị, cô nhất định phải chờ anh về, cùng anh ăn cơm.
Cảnh Dật Thần cầm khăn lau bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng, trên mặt hiện ra ý cười: “Bây giờ em không phải là một, là hai người, cho nên anh không có ở nhà, hai mẹ con cũng phải ăn cơm cho tốt, ăn cơm đúng giờ.”
“Không được, nhóc con còn chưa lớn đâu, bây giờ không thể tính là một người, ít nhất phải đợi nó sinh ra mới tính!”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Được, sau này đến giờ ăn cơm anh sẽ cố gắng về đúng giờ, cùng em ăn. Nếu thật sự có việc, em không cần chờ anh, vì con cũng muốn ăn cơm đúng giờ, biết chưa?”
Thượng Quan Ngưng gật đầu: “Anh thật sự không về kịp, đương nhiên em sẽ ăn, nhưng mà chẳng phải hôm nay anh đã về rồi đó thôi! Hơn nữa em cũng không đói, nếu không cũng sẽ không nhịn rồi.”
Bây giờ cô có con, thức ăn mỗi ngày đều tuân theo quy luật dinh dưỡng, còn không được thức đêm giống như lúc trước.
Thói quen cuộc sống của cô, đã vì cục cưng mà thay đổi rất nhiều.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần ngồi vào bàn ăn, vừa nhẹ giọng nói chuyện vừa chậm rãi dùng cơm, đợi đến khi hai người đều ăn xong, Thượng Quan Ngưng mới mở miệng hỏi chuyện Cảnh Dật Nhiên bị trục xuất khỏi Cảnh gia.
Một tay Cảnh Dật Thần bưng đĩa ô mai, một tay nắm tay Thượng Quan Ngưng, ngồi vào sô pha trong phòng khách.
Anh đặt đĩa ô mai lên bàn đá cẩm thạch, theo thói quen kéo Thượng Quan Ngưng vào trong lồng ngực, vừa lấy ô mai đút cho cô ăn vừa kể chuyện xảy ra vào hôm nay.
Thượng Quan Ngưng lắng nghe, trong lòng lập tức xoắn lại.
“Nhiều cổ phần như vậy! Có ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn không?”
Cảnh Dật Thần cười cười, thản nhiên nói: “Cảnh Thịnh phát triển cho đến hôm nay, có loại sóng gió nào mà chưa từng trải qua? Không có lúc nào là không gặp phải áp lực cực lớn, bây giờ anh là người lái, cũng là người khống chế cổ phần, mặc kệ Quý thị chơi trò gì, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Cảnh Thịnh.”
Chia đi nhiều cổ phần như vậy, chắc chắn là có ảnh hưởng, chính là Cảnh Dật Thần không lo chuyện bị Quý thị chèn ép, bởi vì anh có biện pháp chèn ép tập đoaàn Quý thị.
Thượng Quan Ngưng cực kỳ tin tưởng năng lực của Cảnh Dật Thần, đối với kinh doanh, anh có năng lực lãnh đạo và trí tuệ hơn người, bây giờ người lợi hại nhất Quý gia là Quý Bác, nhưng cô tin, Quý Bác không phải là đối thủ của Cảnh Dật Thần.
Chỉ là cô không giải thích được, vì sao Cảnh Dật Thần lại muốn chuyển 20% cổ phần công ty Cảnh Thịnh cho tập
đoàn Quý thị.
Đó là một phần của cải giá trị, hơn nữa hàng năm còn được chia hoa hồng, Cảnh Dật Thần cũng không phải đồ ngốc, hắn không thể trực tiếp đem tiền bạc đưa cho Quý Bác được.
Trong chuyện nhày, nhất định là có giao dịch quan trọng.
Giống như cảm nhận được tâm tư Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần lấy giọng điệu trầm thấp nói: “Bây giờ còn chưa xác định được Cảnh Dật Nhiên đã được lợi gì từ Quý Bác, nhưng mặc kệ là cái gì, giá trị cũng không cao hơn 20% cổ phần. Đây là phiên giao dịch lỗ vốn.”
Đương nhiên là lỗ rồi!
Nhưng quan trọng là, cổ phần mà Cảnh Dật Nhiên lấy được đều là của Cảnh Trung Tu và Mạc Lan, hắn không phải trả giá gì hết, đã có được tài phú thật lớn rồi, bây giờ dùng cổ phần đi đổi cái gì đó, với hắn mà nói, cái đó không phải là mua bán, mà là cho không.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng rất không vui, tập đoàn Cảnh Thịnh là của Cảnh Dật Thần, đột nhiên bị cướp mất một phần năm, bây giờ cô rất muốn chửi mắng Cảnh Dật Nhiên.
Đương nhiên, cô cũng chửi thiệt, chẳng qua là chửi trong lòng mà thôi.
Cảnh Dật Thần chỉ ngồi chơi với cô một lát là phải đi xử lý tài sản trên danh nghĩa của Cảnh Dật Nhiên, anh dùng tất cả lực lượng, suốt đêm đóng băng tài khoản ngân hàng của Cảnh Dật Nhiên, niêm phong tất cả nhà, xe, còn có công ty, quán bar, câu lạc bộ... hắn mở.
Trong một đêm đó, Cảnh Dật Nhiên lập tức biến thành kẻ nghèo hèn.
Ngày hôm sau, tin tức Cảnh Dật Nhiên bị trục xuất khỏi Cảnh gia, giống như cơn bão thổi quét cả A thị.
Mọi người sôi nổi thảo luận, vì sao Cảnh nhị thiếu lại bị trục xuất khỏi Cảnh gia, ngược lại là tin tức Quý Bác kết hôn lại không khiến quần chúng nhân dân chú ý -- mọi người đều yêu thích náo nhiệt, chuyện kết hôn không có gì để bàn tán, còn việc Cảnh gia tiếng tăm lừng lẫy xuất hiện nội đấu, điều này làm cho mọi người hưng phấn như được uống máu gà.
Mọi người suy đoán rất nhiều.
Có người nói, Cảnh nhị thiếu không kiềm chế hành vi, chọc giận Cảnh Trung Tu, cho nên mới trục xuất hắn khỏi gia môn.
Có người lại cảm thấy rằng, khẳng định là một núi không thể có hai hổ, Cảnh nhị thiếu bị Cảnh đại thiếu đuổi đi, quan hệ anh em giữa bọn họ rất xấu.
Vợ chồng Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng ở giữa tâm bão, tâm tình vẫn không tệ lắm, sáng sớm liền đem theo dược liệu hơn trăm năm đến chỗ Mộc Vấn Sinh.
Có nhiều khi Mộc Vấn Sinh ở tiểu viện trong nhà đơn của mình nhiều hơn, chứ không ở trong đống biệt thự tinh xảo tại Mộc gia.
Dù sao thì cũng có Cảnh Thiên Viễn ở bên cạnh ông, hai ông già cả ngày không chơi cờ thì chính là đấu võ mồm, ngẫu nhiên còn có thể chơi “huyễn tôn”, chính là làm như có thật mà khoe khang về cháu chắt của mình, thoả mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hai ông già không biết chuyện gì trên đời.
Chuyện Cảnh Dật Nhiên bán cổ phần Cảnh Thịnh, đêm qua Cảnh Thiên Viễn đã biết.
Ông tức đến không ngủ được.
Đương nhiên, Mộc Vấn Sinh cũng không ngủ, bởi vì Cảnh Thiên Viễn cứ cằn nhằn bên tai ông, hùng hùng hổ hổn, cho nên ông không thể ngủ được!
Lúc này nhìn thấy Cảnh Dật Thần dẫn vợ đến, cuối cùng ông cụ Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đã có người đến nghe ông cụ đó lải nhải, Mộc Vấn Sinh có thể đi ngủ rồi!