Thượng Quan Ngưng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất nặng nề, cả người có chút mềm như bông, căn bản không còn chút sức lực nào.
Hình ảnh trước lúc hôn mê tái hiện lại trong đầu cô, Thượng Quan Ngưng hoảng sợ, lập tức duỗi tay vỗ về bụng mình, cẩn thận cảm nhận trong chốc lát, phát hiện thân thể trừ bỏ không có sức lực, không có gì vấn đề lớn, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
“Thượng Quan, cô đã tỉnh.”
Thượng Quan Ngưng bị giọng nói bất thình lình làm cho hoảng sợ, lập tức ngồi dậy, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong căn phòng sạch sẽ, phía đuôi giường có đặt một chiếc sôpha màu đen, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi đó, người đàn ông nhìn về phía, rõ ràng mang theo sự quan tâm.
Nhưng mà Thượng Quan Ngưng không chút nào cảm kích, giọng nói cực kì lạnh nhạt, từ kẽ răng nói hai chữ: “Quý Bác!”
Cô rõ ràng nhớ rõ, trước khi ngất xỉu, cô nhìn thấy Đường Vận đội tóc giả trang điểm giống cô bước vào phòng.
Căn phòng trước mắt cực kì xa lạ, tuy rằng không biết đây là chỗ nào, nhưng Thượng Quan Ngưng biết, cô đã ngất đi, sau đó bị người khác đưa tới nơi này.
Hiện tại, Cảnh Dật Thần nhất định giống như bị điên khắp nơi tìm cô!
Thượng Quan Ngưng đau lòng, anh mắt nhìn về phía Quý Bác vô tình mang theo hận ý.
Ngày mai chính là hôn lễ, bọn họ muốn hoàn toàn hủy diệt hôn lễ của cô sao?
Quý Bác nhìn Thượng Quan Ngưng bày ra vẻ mặt chán ghét cùng hận ý, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Trước kia Thượng Quan Ngưng chưa từng dùng loại này ánh mắt này nhìn hắn, thật giống như rất khinh thường hắn!
Việc ngày hôm nay đúng là có chút bỉ ổi, khiến người khác khinh thường.
Dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một người phụ nữ đang mang thai, đổi làm trước kia, Quý Bác tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn tuy rằng lăn lộn ở trong thương trường rất nhiều năm, sử dụng không ít thủ đoạn xấu xa, nhưng rất ít làm những việc táng tận lương tâm.
Huống chi, Thượng Quan Ngưng ở trong lòng hắn, vẫn luôn là một cô gái hoàn mĩ thuần khiết, cô hẳn là rất hạnh phúc, cô cũng đáng giá có được hạnh phúc.
Trong mắt hắn cô vẫn luôn không phải là người tầm thường.
Ngũ quan xinh đẹp, khí chất thanh nhã, giọng nói dễ nghe, cô như một dòng suối trong vắt, nhẹ nhàng chảy vào trong lòng Quý Bác.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bắt mắt của cô, nghe giọng nói dễ nghe của cô, vẻ mặt của Quý Bác có chút hoảng hốt.
Lần đầu tiên gặp cô là sáu năm trước.
Trong bữa tiệc sinh nhật xa hoa lãng phí của Quý Lệ Lệ, tất cả những người nổi tiếng ở thành phố A đều tập trung lại, cô ta là một trong những người thừa kế Cảnh gia, cũng là thiên kim nhà thị trưởng, toàn bộ những người muốn nịnh nọt đều tới đây.
Cả trai lẫn gái, ăn mặc rạng rỡ, ăn uống linh đình, tất cả mọi người đều vui sướng hưởng thụ, đều hao hết tâm lực làm quen với những người xung quanh, những người vây quanh Quý Lệ Lệ nhiều không đếm xuể.
Chỉ có một mình cô ngồi ở một góc không ai chú ý, không đến làm quen với những con cháu hào môn đó.
Tóc cô dài thả xuống vai, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ lễ phục màu trắng, bao vây lấy dáng người thon thả tuyệt đẹp của cô, da thịt trắng như tuyết, ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng giống như đá quý đẹp nhất, cho dù lễ phục của cô rất kín đáo, nhưng vẫn khiến người khác mơ màng.
Cô yên tĩnh ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt ăn điểm tâm, không hề phù hợp với hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh.
Cô gái tốt chắc chắn sẽ có người nhìn thấy cô, chú ý tới cô, không chỉ có một mình Quý Bác.
Kể cả cô ngồi ở trong một góc cúi đầu, lại không thể che dấu được ánh sáng trên người, một cô gái có dung mạo xuất sắc như vậy, trên yến tiệc đúng là hiếm thấy.
Thỉnh thoảng có người đàn ông tiến lên nói chuyện với cô, cô đều chỉ hơi mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn.
Chỉ sợ không có tiểu thư khuê các nào, sẽ thật sự ở trong yến tiệc như vậy thả lỏng thưởng thức món ăn, cô lại thản nhiên hưởng thụ.
Chỉ cần nghe ngóng một chút ở chô Quý Lệ Lệ, Quý Bác liền dễ dàng biết tên cô —— Thượng
Quan Ngưng.
Quý Bác nhìn sườn mặt hoàn mỹ của cô, chỉ cảm thấy người cũng như tên, là một người đẹp thuần khiết khó có được.
Quý Lệ Lệ không chỉ giới thiệu Thượng Quan Ngưng với hắn, còn giới thiệu Thượng Quan Nhu Tuyết em gái cùng cha khác mẹ của Thượng Quan Ngưng, đôi chị em đẹp như hoa này chính là thiên kim nhà phó thị trưởng.
Không hề nghi ngờ, Thượng Quan Nhu Tuyết cũng là một người đẹp khiến người khác kinh diễn, hơn nữa cô ta lại dịu dàng như nước, xử sự chu đáo khéo đưa đẩy, hoàn toàn phù hợp với thân phận thiên kim phó thị trưởng.
Nhưng mà Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn cực kì thuần khiết, nhưng khí chất trên người cô ta lại không bằng chị cô ta Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng thuần khiết từ trong ra ngoài, đơn giản như một tờ giấy trắng, không có ngụy trang, cũng không cố tình khoa trương.
Thượng Quan Nhu Tuyết đơn thuần lương thiên, lại không hề đơn giản, Quý Bác lớn lên trong sự tranh giành kịch liệt của gia tộc, hắn từ nhỏ đã thông minh cơ trí, đối với phụ nữ cũng hiểu biết vài phân. Quý Lệ Lệ là một người không có đầu óc dễ dàng bị Thượng Quan Nhu Tuyết lừa gạt, nhưng hắn lại không như vậy.
Nhưng là người được giáo dục qua, hắn sẽ không nói ra lời nói không đúng mực, càng sẽ không làm ra hành động khiến Thượng Quan Nhu Tuyết mất hết mặt mũi —— mặc dù là Thượng Quan Nhu Tuyết ở sau lưng Quý Lệ Lệ thổ lộ với hắn, muốn theo đuổi hắn, hắn cũng chỉ cười uyển chuyển cự tuyệt.
Phụ nữ đều rất ghen tị nhau, yến tiệc sắp kết thúc, Quý Bác quyết định đi qua nói chuyện với Thượng Quan Ngưng nhưng lại xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn.
Thượng Quan Ngưng cầm ly rượu vang đỏ trong tay, đổ lên bộ lễ phục xinh đẹp của Thượng Quan Nhu Tuyết, huỷ hoại bộ lễ phục trễ vai mà tất cả các cô gái đêm nay đều yêu thích.
Chung quanh không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ cô, nói cô ghen ghét em gái xinh đẹp hơn mình, liền cố ý phá hủy bộ váy của em gái.
“Chị, chị là không cẩn thận, không sao, em sẽ không tức giận. Mọi người đừng trách chị ấy, chị ấy không phải cố ý!”
Quý Bác lạnh lùng nhìn, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn thấy, trong lòng rất rõ ràng, là Thượng Quan Nhu Tuyết cố ý đụng vào ly rượu của Thượng Quan Ngưng, không hề liên quan đến Thượng Quan Ngưng.
Nhưng mà không nghĩ tới, Thượng Quan Ngưng lại không hề giải thích, cô chỉ lạnh nhạt cười, xoay người nhấc làn váy rời khỏi yến tiệc.
Vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh, quá mức lạnh nhạt, để lại cho Quý Bác ấn tượng cực kì sâu sắc.
Bị hãm hại, bị hiểu lầm, bị nhục mạ, cô lại giống như không để trong lòng.
Có lẽ, cô đã sớm quen với những thủ đoạn như vậy.
Lại có lẽ, cô căn bản không thèm để ý cái nhìn của người khác với mình,
Quý Bác buông chén rượu, đuổi theo.
Cũng may cô đi không nhanh.
Quý Bác bước nhanh, lúc cô đi ra khỏi hội trường đã đuổi kịp cô.
“Tiểu thư Thượng Quan, xin dừng bước!”
Cô dừng lại bước chân, quay đầu, đôi mắt trong suốt không có chút tạp chất nhìn hắn, dùng giọng nói dễ nghe lễ phép hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh gọi tôi sao?”
Khuôn mặt trơn bóng như ngọc của cô mang theo sự nghi hoặc, không có chút uể oải nào, xem ra tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng một chút nào, giống như chỉ cần rời khỏi yến tiệc cả người cô đều sẽ được thả lỏng.