Thượng Quan Ngưng biết, chuyện này sốt ruột cũng vô dụng.
Hiện tại cô chỉ hận Triệu An An quá tùy hứng, đợi khi tìm được cô ấy, nhất định phải dạy dỗ cô ấy một phen mới được!
“Trịnh Kinh, người bên kia nên mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút, không giới hạn trong thành phố A, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh khu vực ngoại thành, nếu thiếu người, liền nói với tớ một tiếng, người bên tớ sẽ phối hợp với đội cảnh sát hình sự.”
Trịnh Kinh trịnh trọng gật đầu: “Được, hôm nay trở về liền lập tức mở rộng phạm vi!”
Cảnh Dật Thần đem ánh mắt chuyển về hướng Mộc Thanh: “Ngày mai cậu đến Anh quốc đi, cùng A Hổ tìm người, bên kia rốt cuộc không giống như trong nước, xảy ra chuyện rất khó bao quát được, rất nhiều lúc đều cần bác sĩ giúp đỡ. Căn cứ vào tin tức của Trịnh Luân, khả năng An An ở Anh quốc rất lớn, trước tìm kiếm ở Anh quốc nhiều một chút, không có lại mở rộng phạm vi.”
Đôi mắt Mộc Thanh ửng đỏ gật đầu.
Lòng như bị xé rách, huyết nhục mơ hồ, đau đớn khó nhịn.
Hắn biết chính mình không thể không có Triệu An An, nhưng không nghĩ tới, sau khi mất đi cô, đau lòng cùng nhung nhớ tra tấn hắn căn bản không thể ngủ được.
Hắn hiện tại mới có thể hoàn toàn hiểu được sự điên cuồng của Cảnh Dật Thần khi không thấy Thượng Quan Ngưng.
Loại cảm giác này, thật sự không phải người thường có thể chịu đựng.
Mạnh mẽ như Cảnh Dật Thần, lúc biết Thượng Quan Ngưng mất tích, cả người cũng không thể khống chế được mà muốn giết người!
Mộc Thanh cũng không thích giết chóc, tính cách hắn không giống Cảnh Dật Thần.
Cuộc sống trước kia của Cảnh Dật Thần giống như không có ánh mặt trời, tạo nên tính cách lạnh lùng vô tình thậm chí có chút tàn nhẫn hung ác, hắn muốn giết người hết sức bình thường.
Nhưng mà, Mộc Thanh cảm thấy mình hiện tại cũng muốn giết người, đã cực kì không bình thường.
Hoàn cảnh trưởng thành của hắn rất tốt, gia đình hòa thuận, cha mẹ ân ái, anh chị em giúp đỡ lẫn nhau, người lớn đều cực kì chăm sóc người nhỏ, tuy rằng tính tình Mộc Vấn Sinh hay tức giận, thường dùng nhánh trúc đánh hắn, buộc hắn học tập các loại y thuật phức tạp, nhưng so sánh với phương thức huấn luyện như địa ngục của Cảnh Trung Tu, lão gia tử quả thật là thiên đường.
Cho nên tính cách hắn mới có thể rộng rãi, trong lòng không chút lo lắng, cuộc sống luôn đơn giản lại vui vẻ.
Đối với mạng sống, Mộc Thanh càng có rất nhiều cách kéo dài mạng sống, đó là chức trách cũng như sứ mệnh công việc của hắn.
Tuy rằng ngẫu nhiên hắn sẽ đi theo Cảnh Dật Thần càn quấy, nhưng hắn chưa bao giờ sẽ tùy ý cướp mạng sống của người khác.
Nhưng mà, hiện giờ không thấy Triệu An An, hắn không thể thực hiện một cuộc phẫu thuật nào.
Bởi vì chỉ cần nhìn đến máu tươi, hắn sẽ cực kì nóng nảy, sẽ muốn trực tiếp đem dao phẫu thuật sắc bén cắm vào trái tim người bệnh!
Mộc Thanh biết, trước khi tìm được Triệu An An, có lẽ hắn không thể cầm lại dao phẫu thuật.
Hắn khó có thể tưởng tượng, lúc hắn giống như bình thường chữa bệnh cho mọi người, có lẽ Triệu An An đang trong một góc nào đó sự tra tấn cùng đau đớn, có lẽ cô đang đổ máu, có lẽ cô đang cận kề sự tuyệt vọng.
Vừa mới bắt đầu, Mộc Thanh cũng hận.
Hắn giống như Thượng Quan Ngưng, quyết định chờ Triệu An An trở về, phải trừng phạt cô thật tốt.
Nhưng mà hiện tại lại không có suy nghĩ này, chỉ cần Triệu An An có thể trở về, chỉ cần cô không rời đi, chẳng sợ lúc này chỉ là trò đùa dai, Mộc Thanh cũng sẽ không chút do dự tha thứ cho cô.
Chỉ cầu mong cô có thể bình an trở về.
Cảnh Dật Thần để hắn đi Anh quốc, là đề nghị tốt nhất.
Có lẽ, hắn thật sự có thể ở Anh quốc tìm được cô gái chạy trốn kia, sau đó cùng cô về nhà.
Mộc Thanh tin tưởng vững chắc, chính mình có thể tìm được cô.
Cảnh Dật Thần đã theo dõi Dương Mộc Yên, cô ta hẳn không ra tay với Triệu An An, gần đây cô ta đã bị Cảnh Dật Thần ném ra hết tin tức này đến tin tức làm choáng váng đầu óc, đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Hơn nữa, không ai biết thật ra Mộc Thanh đã đi tìm Dương Mộc Yên.
Hắn quá vội vàng muốn biết sự an nguy của Triệu An An, căn bản không thèm quanh co, gọn gàng dứt khoát hỏi Dương Mộc Yên, có bắt Triệu An An đi hay không.
Dương Mộc Yên phủ nhận.
Lúc Mộc Thanh hỏi câu này, vẫn luôn nắm tay Dương Mộc
Yên, thoạt nhìn cô ta có chút vui vẻ, bởi vì Mộc Thanh nguyện ý chạm vào cô ta.
Trên thực tế, Mộc Thanh chỉ muốn kiểm tra mạch đập của Dương Mộc Yên, xem cô ta có nói dối hay không.
Hắn học y nhiều năm, không ai có thể quen thuộc cơ thể con người hơn hắn, hơn nữa hắn đi theo Trịnh Kinh học cách phân biệt lời nói thật giả.
Từ vẻ mặt của Dương Mộc Yên, sự thay đổi của đồng tử, sự thay đổi của mạch đập, Mộc Thanh có 90% nắm chắc, Dương Mộc Yên không có nói dối.
Trừ phi Dương Mộc Yên đã từng được huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc công, nếu không, cô ta không lừa được Mộc Thanh.
Tuy rằng Mộc Thanh không quen thuộc Dương Mộc Yên, nhưng từ những lúc ít ỏi mà bọn họ tiếp xúc, cô ta với việc mình làm, là khinh thường nói dối.
Nói chung những thiên tài đều như thế, đối với việc mình làm sẽ không kiêng dè, bọn họ có kiêu ngạo cùng sự tự phụ của mình, sẽ không dễ dàng nói dối.
Tuy rằng tính cách của Dương Mộc Yên cố chấp, nhưng lần trước đã trực tiếp chạy đến bệnh viện, nói cho Mộc Thanh biết cô ta phải gả cho hắn.
Cô ta thẳng thắn như vậy, không giống sẽ dấu diếm chuyện đã bắt Triệu An An.
Chỉ cần Dương Mộc Yên không ra tay, Mộc Thanh cũng đã yên tâm rất nhiều.
Cho nên tuy rằng lòng hắn đau đớn, lại không hề tuyệt vọng.
Ngày hôm sau, Mộc Thanh liền đem bệnh viện Mộc thị giao cho anh họ Mộc Đồng tạm thời tiếp quản.
Mộc Đồng có biệt danh là “Thùng gỗ”, người giống như tên, cả người đều tròn vo, vẻ mặt phúc hậu.
Hắn kế thừa y học truyền thống của Mộc gia, là bác sĩ trung y được người người ủng hộ cùng đề cao, chẳng qua tuy hắn là danh y, nhưng cuộc lại không quá nghiêm khắc và khỏe mạnh.
Hắn thích ăn thịt, điểm này chưa bao giờ sẽ kiềm chế mình, cho nên mới có thân hình mập mạp.
Giống như thân hình mập mạp của hắn, tính cách của hắn cũng rất rộng rãi.
Hắn biết em họ ưu tú xuất sắc nhất của mình muốn đi tìm người yêu, không chút do dự ủng hộ hắn.
“Em ba, đi thôi, trong nhà có anh và em trai em gái, bệnh viện cũng không phải là trách nhiệm của một mình em, là trách nhiệm của cả nhà chúng ta, không có em, chẳng nhẽ bệnh viện không hoạt động nổi hay sao? Em yên tâm, chờ đến lúc em và em dâu trở về, anh sẽ đem bệnh viện nguyên vẹn trả lại cho em. Phát triển có chút khó khăn nhưng duy trì như lúc ban đầu anh vẫn có chút tự tin.”
Mộc Thanh cho anh cả một cái ôm, sau đó liền một lình lên đường đi Anh quốc, tìm kiếm cô gái thần kinh không có lúc nào là không liên lụy hắn.
Trước khi lên phi cơ, Mộc Vấn Sinh còn gọi điện cho Mộc Thanh mắng cho máu chó phun đầy đầu, hơn nữa nghiêm khắc cấm Mộc Đồng thay hắn quản lý bệnh viện, trách nhiệm của hắn cần phải lập tức trở về.
Trong lòng Mộc Thanh áy náy vô cùng, từ nhỏ tâm nguyện lớn nhất là thừa kế hết y thuật của ông nội trở thành một bác sĩ còn giỏi hơn cả ông nội.
Hắn còn không chưa thực hiện được lời hứa với ông nội, cứ như vậy không có khí thế rời đi.
Bởi vì hắn biết, ông nội và bệnh viện dù một năm, hai năm, năm năm, mười năm, đều sẽ vẫn ở đó, nhưng mà An An của hắn, lại không biết đang ở đâu.
Hắn muốn tìm cô trở về, về sau, không bao giờ cùng cô tách ra.