Hôm nay tiểu loli buộc tóc hai bên cao cao, mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, nhảy nhót chạy đến trước mặt Cảnh Dật Nhiên, trừng đôi mắt to đen, dùng giọng nói trẻ con đặc biệt của cô phấn chấn nói: “Anh hai Cảnh, hôm nay sao lại đến đây? Đã mấy ngày anh chưa đến đây, em rất nhớ anh a!”
Cảnh Dật Nhiên không sợ trời không sợ đất, không sợ Cảnh Trung Tu nghiêm túc hà khắc, không sợ Cảnh Dật Thần ba ngày hai bữa đánh gãy xương sườn hắn, nhưng lại sợ cô gái ngây thơ đáng yêu “Giả vờ nai tơ” trước mắt!
Rõ ràng đã hai mươi sáu, nhưng giọng nói, dáng vẻ và chỉ số thông minh chỉ giống như một đứa bé mười tuổi, thời gian giống như dừng lại trên người cô, mấy năm qua, cô căn bản không có chút biến hóa nào.
Không, thỉnh thoảng sẽ có những lúc khác biệt.
Thoạt nhin cô sẽ không hoạt bát giống như hiện tại, trong ánh mắt hoàn toàn không đơn thuần ngây thơ, nhưng không thể nghi ngờ càng mạnh mẽ hơn, cũng càng thêm đáng sợ.
Ánh mắt Cảnh Dật Nhiên lóe lóe, muốn nhanh chóng chạy đi, nếu không lát nữa cái người lực sĩ biến thái này lại dùng cách ném qua vai để ném hắn xuống đất!
Hắn chỉ hận hôm nay lúc ra khỏi nhà không mang theo chocolate hay kẹo mút nhiều màu, nếu không nhất định có thể dỗ tiểu cô nãi nãi này thoải mái, hắn cũng có thể thuận lợi nhân cơ hội chạy thoát.
“Anh hai Cảnh, anh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy? Chị Thượng Quan có nói, sắc mặt trắng bệch có khả năng là bị bệnh, anh có muốn đi bệnh viện hay không a? Anh Mộc Thanh biết chữa bệnh, anh có thể đi nhờ anh ấy khám bệnh a!”
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt to trong veo, khuôn mặt ngây thơ, cô cũng không biết việc Mộc Thanh đã ra nước ngoài, chỉ là theo bản năng muốn Cảnh Dật Nhiên đi tìm Mộc Thanh khám bệnh.
Cảnh Dật Nhiên nghe hai chữ “Mộc Thanh” này, máu cả người đều dồn lên đầu!
Mộc Thanh đáng chết, đã châm mấy kim lên chỗ nam tính của hắn, hiện tại mỗi ngày đều không có chút động tĩnh, căn bản không còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như xưa!
Hôm nay còn bị Thượng Quan Ngưng cười nhạo, khiến hắn buồn bực muốn đâm đầu vào tường!
“Cái kia, Tiểu Lộc a, anh hai có chút không thoải mái, ngày mai lại chơi với em, hôm nay đi trước!”
Cảnh Dật Nhiên nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng thình lình bị Tiểu Lộc túm tay giữ lại, hắn rút thế nào cũng không ra.
“Anh hai Cảnh, anh chơi với em một lát đi, người ở đây rất không thú vị, bọn họ đều không chơi với em, ngay cả chị Thượng Quan cũng vội làm việc, một mình em rất nhàm chán, chúng ta chơi đấu vật đi!”
Cảnh Dật Nhiên sợ tới mức cơ bắp cả người run run, căng da đầu nói: “Tiểu Lộc a, em xem hôm nay anh hai bị ốm, làm sao có thể chơi với em? Để hôm khác đi, em đi ăn kẹo đi nếu không lát nữa lại đói!”
Chơi đấu vật?!
Tiểu Lộc sẽ làm hắn mất mạng a!
Nha đầu này cũng không biết ăn cái gì, sức lực rất lớn, ai dám chơi với cô!
Tiểu Lộc thật vất vả mới tóm được một người rảnh rỗi, làm sao chịu thả Cảnh Dật Nhiên đi.
Tay nhỏ của cô gắt gao túm cánh tay Cảnh Dật Nhiên, một cái tay khác cầm một que kẹo mút lớn, có chút đau lòng nói: “Anh chơi với em đi, cây kẹo que này em sẽ cho anh.”
Kẹo que hướng đến mặt của Cảnh Dật Nhiên, thiếu chút nữa chọc vào mặt hắn, khiến hắn sợ tới mức cuống quít trốn tránh.
Hắn mất hết kiên nhẫn, vừa định nổi giận mắng người, bỗng nhiên bị mùi hương của kẹo que hấp dẫn, hắn không khỏi tiến lên một bước để ngửi cho rõ.
Kỳ quái, tại sao hắn lại cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc?
Hơi thở mùi kẹo ngọt, hắn rốt cuộc đã ngửi được ở chỗ nào?
Chớp mắt trong đầu Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên sáng ngời, hắn nhớ được đã ngửi thấy mùi hương này ở chỗ nào!
Hắn một phen kéo Tiểu Lộc vào trong ngực mình cúi đầu ngửi ngửi cần cổ cô.
Hơi thở của Cảnh Dật Nhiên phả lên cần cổ của Tiểu Lộc khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
“Anh hai Cảnh, anh làm gì vậy? Em thấy ngứa! Anh ôm em làm gì, chị Thượng Quan có nói chỉ chồng em mới được ôm em thôi, anh ôm em là muốn kết hôn với em à!”
Không sai, chính là hương vị này!
Hương vị kẹo ngọt
thanh còn trộn lẫn một chút mùi chocolate thuần túy!
Là Tiểu Lộc!
Cảnh Dật Nhiên bị suy đoán của mình dọa sợ quên cả hô hấp.
Chuyện này không có khả năng!
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác mà cô gái kia đem lại cho hắn hoàn toàn trái ngược với Tiểu Lộc!
Hắn có thể xác định, đó là một cô gái thành thục, hơn nữa là một cô gái có năng lực cường đại, tuyệt đối không phải cô gái nhỏ tinh thần bị khuyết thiếu như Tiểu Lộc!
Cảnh Dật Nhiên gắt gao bắt lấy vai Tiểu Lộc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy sự khó hiểu, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em rốt cuộc là ai?”
Trong ánh mắt của Tiểu Lộc còn hoang mang hơn cả hắn: “Anh hai Cảnh, anh bị ngu à? Em là Tiểu Lộc a, à, hiện tại em cùng họ với chị Thượng Quan, ha ha, em gọi là Thượng Quan Tiểu Lộc, thế nào, dễ nghe không?”
Cảnh Dật Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Tiểu Lộc, nhưng hắn chán nản phát hiện được trong ánh mắt Tiểu Lộc không có một tia giả vờ, càng không có nói dối.
Tại sao lại như vậy!
Tiểu Lộc khắp nơi đều mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này chỉ cần Tiểu Lộc nói chuyện là sẽ bị phá vỡ biến mất không thấy.
Hắn cảm thấy, Tiểu Lộc rất giống một người, nhưng cụ thể giống ai, trong đầu hắn lại trống rỗng, căn bản nghĩ không ra cô giống ai.
Cảnh Dật Nhiên chưa từ bỏ ý định, hỏi một vấn đề mà hắn đã hỏi qua rất nhiều lần: “Tiểu Lộc, em có phải là chị em song sinh hay là có em gái hay không?”
Tiểu Lộc vẫn giống như trước mờ mịt lắc đầu: “Không có a, em là trẻ mồ côi a, không cha không mẹ, cũng không có chị em. Di, anh hải Cảnh, em nhớ hình như anh đã từng hỏi vấn đề này rồi phải không?”
Cảnh Dật Nhiên bực bội xoa loạn mái tóc của Tiểu Lộc, hai bím tóc nhỏ của cô lập tức bị hắn làm rối loạn.
Hắn ôm Tiểu Lộc, đơn giản tháo hai bím tóc của cô, đem hai dây cột tóc có đính nơ bướm xinh đẹp trực tiếp ném lên mặt đất.
Mái tóc dài của Tiểu Lộc rối tung, nếu như không nói lời nào sẽ khiến người ta có cảm giác bất đồng.
Quyến rũ và ngây thơ hợp chung một chỗ, mâu thuẫn nhưng lại tự nhiên mà có, lộ ra một loại khí chất khác thường.
Cảnh Dật Nhiên nhìn khuôn mặt Tiểu Lộc tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương, cảm giác quen thuộc ở dưới đáy lòng lại nổi lên.
Hơn nữa lúc này đây so với bất kì lần nào lại mãnh liệt hơn rất nhiều!
Hắn duỗi tay nâng chiếc cằm tinh xảo của Tiểu Lộc, nghiêm túc nói: “Anh khẳng định đã gặp qua em, chẳng qua tạm thời anh nghĩ không ra là lúc nào.”
Tiểu Lộc vươn tay nhỏ trắng nõn, nhón mũi chân, sờ trán của Cảnh Dật Nhiên.
Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, cảm giác khác thường này nháy mắt thổi quét cả người hắn.
Cảnh trong mơ, đã từng có một bàn tay vô số lần vuốt ve trán hắn, đầu ngón tay hơi lạnh dịu dàng mang theo mùi hương ngọt ngào, tiếng thở dài phảng phất như đang lượn lờ bên tai: “Tội gì đâu……”