Ba mươi chín tầng lầu, đều có người đứng ở cuối hành lang, cảnh giác nhìn tình huống cửa thang.
Người đàn ông khiêng Triệu An An từ một sườn cầu thang khác đi lên, từ rất xa liền thấy được người do Mộc Thanh mang đến.
Thừa dịp người canh gác cầu thang đi lại, người đàn ông liền nhanh chóng mang theo Triệu An An.
Thanh âm đóng mở làm kinh động tới người canh gác, sau đó đã đi tới.
Hắn mới vừa đi tới, cửa lại lần nữa mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt hung thần ác sát, dùng tiếng Nhật lưu loát bùm bùm nói một đống, sau đó cửa lại “Phanh” một tiếng bị đóng lại.
Người phụ trách cảnh giới thế mới biết, bên trong phòng này là một người Nhật Bản, trách không được trong phòng có nhiều giường như vậy, hơn nữa bố trí còn rất kì quái!
Vừa nãy không ở nhà, chẳng lẽ mới đi tìm phụ nữ sao?
Hắn lắc đầu, thật sâu cảm thấy, ham mê của nhân dân nước này không giống người thường.
Mộc Thanh lục soát hết tầng ba mươi chín, liền mang theo người tiếp tục đi xuống dưới, bắt đầu tìm kiếm ở tầng ba mươi tám.
Người cảnh giới đem việc đã phát sinh nói đại khái lại với Mộc Thanh một lần.
Mộc Thanh gật gật đầu, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tán vài phần, chẳng qua hắn không muốn buông tha bất luận một người khả nghi nào, cho nên vẫn đem căn hộ đó liệt vào đối tượng cần chú ý. Nhưng sau đó lại thấy căn hộ đó không có gì khác thường, người trông coi cũng không thấy Triệu An An.
Hắn không nghĩ tới, chính mình cứ như vậy gặp thoáng qua Triệu An An.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi hắn nhớ tới việc ngày hôm nay, đều sẽ tự trách hối hận muốn tát cho mình mấy cái.
……
Một tháng sau, Cảnh Dật Thần nhận được tin tức chính xác của A Hổ.
Bọn họ đã xác định được Triệu An An đã từng ở Anh quốc, lại còn mua một căn phòng, nhưng sau khi mua xong phòng, cô liền mất tích, có thể khẳng định là cô bị người ta đưa đi.
Bọn họ tìm khắp toàn bộ Anh quốc, đều không tìm thấy Triệu An An.
Lý Đa thay A Hổ, mang theo người tiếp tục tìm kiếm, A Hổ quay trở về thành phố A, tiếp tục đi theo bên người Cảnh Dật Thần làm trợ thủ đắc lực cho hắn.
Một tháng gần đây, Cảnh Dật Nhiên đã nhiều lần khiêu khích.
Gần đây hắn ta lại phát triển lên không ít thế lực, Cảnh Dật Thần để A Hổ đi loại trừ từng thế lực đó, thu nạp đến dưới trướng mình.
Cảnh Dật Thần lại rất là nhàn nhã.
Hắn gần đây hiếm khi mặc tây trang, rất nhiều thời điểm đều mặc đồ thể thao hoặc đồ đơn giản, bởi vì đây là hai loại quần áo Thượng Quan Ngưng gần đây đều mặc. Cảnh Dật Thần cố ý đổi thành quần áo tiện vận động, thoạt nhìn như mặc đồ đôi với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng hiện tại đã mang thai hơn bốn tháng, trừ bỏ ngẫu nhiên sáng sớm sẽ có hiện tượng nôn nghén, những lúc còn lại đều rất bình thường, chẳng qua hơi có chút thích ngủ.
Bụng nhỏ của cô đã hơi hơi phồng lên, hơn nữa, nàng đã cảm nhận được máy thai.
Lúc vừa mới bắt đầu, Thượng Quan Ngưng cực kì ngạc nhiên và vui sướng.
Đây là lần đầu cô cảm nhận được động tác của bé cưng, cô kích động lập tức gọi Cảnh Dật Thần tới sờ.
Rất nhanh bé cưng lại động đậy.
Cảnh Dật Thần so với Thượng Quan Ngưng còn vui sướng hơn, vuốt bụng hơi gồ lên của cô cười rất lâu. Lần đầu tiên làm ba, tất cả đều rất mới mẻ, cùng vui sướng.
Hai vợ chồng như là tìm được món đồ chơi mới lạ, hưng phấn mà khẩn trương.
Cảnh Dật thần thậm chí còn cố ý mang cô đi bệnh viện kiểm tra một lần.
Vẫn do Mộc Tâm tới kiểm tra, cô nói bé cưng của Thượng Quan Ngưng đang phát triển rất tốt, về sau hiện tượng máy thai sẽ càng rõ ràng hơn, cũng càng thường xuyên hơn, mỗi 12 giờ số lần máy thai đến mấy chục lần.
Hơn nữa, Mộc Tâm rất vui vẻ nói cho Thượng Quan Ngưng biết, bé cưng của cô là một bé trai.
Biết được là con trai, Thượng Quan Ngưng vui vẻ rất lâu.
Đến khi Cảnh Thiên Viễn biết được cũng rất vui vẻ, chẳng qua, sau khi ông vui vẻ xong, còn vuốt cằm có chút tiếc nuối.
Ông thật ra rất thích bé gái, Cảnh gia đã vài đời không có con gái.
Trong lòng lão gia tử, nếu như Thượng Quan Ngưng mang thai long phượng, vậy không thể tốt hơn.
Nhưng mà việc này chỉ có thể nghĩ mà thôi, có một cái chắt trai, lão gia tử đã cao hứng khoe khoang trước mặt Mộc Vấn Sinh.
Mộc
Vấn Sinh gần đây tính tình rất lớn, tức giận cũng lớn, tâm trạng có chút không xong.
Bởi vì cháu trai ưu tú nhất của ông, không làm việc đàng hoàng, chạy đến Anh quốc tìm người!
Viện trưởng bệnh viện không làm, một hai phải đi theo Triệu An An náo loạn!
Cháu trai đã ba mươi tuổi, mắt thấy sắp ba mươi mốt, tính tình thế nhưng vẫn không trầm ổn như vậy, muốn phụ nữ không cần ông nội, mội khi Mộc Vấn Sinh nhớ tới chuyện này, đều tức giận tới dựng râu.
Hiện tại, Cảnh Thiên Viễn đã có chắt trai, cháu trai của ông thì không thấy đâu!
Nhưng mà lão nhân gia đều thích đứa bé, Mộc Vấn Sinh tuy rằng ghen ghét muốn chết với Cảnh Thiên Viễn, nhưng vẫn vui vẻ thay cho lão bạn già.
Tình huống của Cảnh gia không tốt bằng Mộc gia, Mộc gia con nối dõi đông đảo, không có Mộc Thanh, còn có cháu trai khác có thể nối dõi tông đường, Cảnh gia lại chỉ có một Cảnh Dật Thần.
Lúc mà Cảnh Dật Thần kết hôn, Cảnh Thiên Viễn còn sốt ruột hơn hiện tại.
Mộc Vấn Sinh phải lấy một số thảo dược quý giá của mình ra, điều chế thành một loại canh thuốc hợp cho trẻ nhỏ uống, đưa cho Cảnh Thiên Viễn.
Canh thuốc chủ yếu có công hiệu đề cao khả năng miễn dịch cùng khả năng phát triển của đứa bé, về phần trí lực, Mộc Vấn Sinh cảm thấy, lấy gen di truyền cường đại của Cảnh gia căn bản không cần bổ nữa.
Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng đến nhà Mộc lão gia tử, nhìn thấy mặt Cảnh Thiên Viễn hồng hào khỏe mạnh, Cảnh Dật Thần liền yên tâm.
Lão gia tử ở chỗ này rất tốt, tuy rằng thường thường cùng Mộc lão gia tử đấu võ mồm, nhưng so với trạng thái tinh thần lúc ở nhà còn tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại Mạc Lan đều không ở nhà, gần như mỗi ngày bà đều chạy đến chỗ Cảnh Dật Nhiên, sợ cháu trai bảo vối của bà không chịu được khổ. Cháu trai giờ là phó tổng giám đốc ở công ty nào, đối với bà đều không có chút ảnh hưởng nào, dù sao cháu trai trở nên lợi hại hơn là được rồi!
Là phó tổng giám đốc của tập đoàn Quý thị thì càng tốt, tốt nhất là tập đoàn Quý thị trực tiếp bị Cảnh Dật Nhiên khống chế, cứ như vậy, Cảnh Thiên Viễn cùng Cảnh Trung Tu sẽ không thể nói cái gì.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã tới cuối năm.
Cảnh Dật Thần cùng Quý Bác tranh đấu đã càng ngày càng kịch liệt.
Quý Bác đã lấy danh nghĩ là cổ đông của tập đoàn Cảnh Thịnh, bắt đầu tham dự vào các quyết sách và hội nghị quan trọng của tập đoàn Cảnh Thịnh, thế cho nên các hội nghị của tập đoàn Cảnh Thịnh đều chỉ là hình thức, bởi vì các công việc quan trong bí mật, căn bản không có khả năng cho người ngoài như Quý Bác biết, hơn nữa còn là một đối thủ mạnh như hổ rình mồi.
Chẳng qua tập đoàn Quý thị cũng không tốt hơn chút nào.
Gần nhất Quý gia có nhiều tin tức xấy, hơn nữa khách hàng không ngừng mất đi, phân ngạch thị trường bị suy thoiá, công nhân xin nghỉ việc càng ngày càng tăng, rất nhiều nhân viên nòng cốt bị các công tu tầm trung mời đi.
Nếu nói bởi vì Quý Bác bỗng nhiên trở thành đại cổ đông của tập đoàn Cảnh Thịnh đã phải chịu ảnh hưởng gì, như vậy tập đoàn Quý thị cũng chính bởi vì các phương diện nguyên nhân, đã chịu đả kích xưa nay chưa từng có.