Bên trong quán trà thanh nhã, hương trà tràn ngập bốn phía, làm người khác có cảm giác như mình đang ở trong tiên cảnh.
Ngày thường, Quý Bác thích nhất uống trà, hắn thích trà có cảm giác thanh nhã, tựa như…… Thượng Quan Ngưng.
Nhưng mà hôm nay, hắn không có một chút hứng thú uống trà.
Rót cho mình một chén Bích Loa Xuân, ừng ực ừng ực nuốt xuống, hoàn toàn không có loại khí chất quý công tử như thường ngày. Đổi lại là ngày xưa, nhìn thấy có người phẩm trà như vậy, Quý Bác khẳng định ở trong lòng khinh bỉ người đó một phen, ghét bỏ người đó không biết thưởng thức, hành sự thô tục.
Hắn ở quán trà đợi hơn một giờ, như cũ vẫn không thấy Cảnh Dật Thần đến.
Quý Bác làm sao có thể không nóng nảy?
Hắn chờ đến miệng khô lưỡi khô, lòng nóng như lửa đốt, đành phải không ngừng uống trà.
Hai giờ sau, cửa nhã gian bị đẩy ra, cả người Cảnh Dật Thần đều tản ra quý khí cùng lạnh lẽo đi vào.
Quý Bác lập tức đứng dậy, giọng nói không còn thong dong cao ngạo như ngày xưa, mà có chút kính trọng nói: “Cảnh thiếu, anh rốt cuộc đã tới!”
Giọng nói, vẻ mặt, lời nói, đều cùng trước kia khác nhau.
Cảnh Dật Thần lập tức liền phát hiện, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, trên khuôn mặt đẹp trai ngoài sự lạnh băng, cái gì cũng nhìn không ra.
“Không biết Quý tổng có việc quan trọng gì mà lại gọi tôi tới đây.”
Cảnh Dật Thần kỳ thật đã đoán được việc của Quý Bác, nhưng cũng không vạch trần hắn ta, chỉ hờ hững nhìn Quý Bác, hắn không nghĩ ra, Quý Bác vì cái gì bỗng nhiên lại thay đổi thái độ, hơn nữa lại kiên quyết như vậy.
Quý Bác cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem túi tài liệu đưa qua.
Nếu hắn đã tính toán tìm kiếm sự trợ giúp của Cảnh Dật Thần, hoặc là nói cho đúng hơn, hắn muốn nương nhờ vào Cảnh Dật Thần, vậy cần thiết phải bày ra thái độ này.
Quý Bác lâu nay luôn đứng ở trên cao, tuy rằng chưa từng phải cúi đầu ở trước ai, nhưng hắn biết rõ, người phía dưới phải làm như thế nào, mới có thể nhận được sự trọng dụng của người trên.
Thái độ cùng chi tiết, đều có thể quyết định thành bại.
Hắn là ôm tâm lý quyết tâm thắng để tới đây, hơn nữa hắn cũng đã nhận thức được vị trí của mình, biết sự chênh lệch của mình cùng Cảnh Dật Thần không đơn giản chỉ là thứ nhất và thứ hai.
Tuy rằng mỗi lần hắn cùng Cảnh Dật Thần đàm phán, đến cuối cùng đều sẽ bị tức giận mất mặt, sẽ bị hắn ta lừa bịp, nhưng hắn đối với năng lực của Cảnh Dật thần là tâm phục khẩu phục, hắn lớn như vậy, không có bội phục một người nào, ngay cả thời điểm có quan hệ tệ nhất với Cảnh Dật Thần, hắn vẫn như cũ tin vào nhân phẩm của Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần cũng không thể tưởng được, nguyên nhân lớn nhất khiến thái độ của Quý Bác, chính là sự sùng bái của hắn!
Đưa qua mấy tờ giấy kia đồng thời Quý Bác cũng mở miệng, trịnh trọng nói: “Cảnh thiếu, tôi muốn mang Quý gia, tập đoàn Quý thị, toàn bộ đầu quân cho Cảnh gia, thỉnh anh đồng ý!”
Cảnh Dật Thần tiếp nhận mấy tờ giấy kia, nhìn thoáng qua nội dung bên trên.
Hắn suy đoán không có sai, đây là giấy chuyển nhượng một phần cổ phần, Quý Bác đem 20% cổ phần của tập đoàn Cảnh Thịnh, giao cho hắn!
Hơn nữa Quý Bác nói xong những lời này, trong lòng Cảnh Dật Thần không giật mình là giả.
Người này chuyển biến quá nhanh, hơn nữa cũng quá lớn, ai biết có phải lại liên thủ với Dương Mộc Yên mưu tính chuyện gì hay không?
Nhưng mà giấy tờ chuyển nhượng cổ phần này khẳng định là thật, nói cách khác, cổ phần lại về tay Cảnh gia.
Trong lòng Cảnh Dật Thần thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt lại hờ hững trước sau như một, giọng nói lạnh lùng giống như là tẩm nước đá: “Ý của anh là, một mình anh có thể đại diện cho toàn bộ Quý gia?”
Quý Bác sắc mặt hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Hiện tại hắn đã bị Cảnh Dật Thần giày vò đã quen, loại này lời nói đã xem như rất nhẹ nhàng.
Cảnh Dật Thần ngồi đối diện Quý Bác, Quý Bác lại không có ngồi mà là đứng, biểu hiện thành ý của hắn.
“Tôi biết, tôi đột nhiên đầu quân cho anh, tất nhiên sẽ làm anh cảm thấy nghi ngờ. Một mình tôi không thể đại diện cho toàn bộ Quý gia, nhưng nếu có Cảnh thiếu trợ giúp, không tới một năm tôi liền có thể
đại diện cho Quý gia!”
Trong giọng nói của Quý Bác lộ ra sự kiên định, ánh mắt trong suốt hơn cả mọi khi.
“Anh là muốn mượn tay của tôi, giúp anh quản lý Quý gia?”
Cảnh Dật Thần hơi nhíu mày.
Quý Bác lắc đầu, nói: “Không phải, tôi tin mình có thể tự mình quản lý Quý gia, tôi chỉ muốn Cảnh thiếu hỗ trợ nâng đỡ tập đoàn Quý thị vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”
Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Cảnh Dật Thần, lại thấy hắn từ lúc vào cửa đến bây giờ, vẻ mặt không có chút biến hỏa, căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố, thâm trầm giống như đêm đen, lại làm người khác cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tôi trước kia đã làm sai, Cảnh thiếu lòng dạ rộng lớn, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với tôi……”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Dật Thần trực tiếp đánh gãy: “Không, anh sai rồi, tôi tính toán chi li, là người lòng dạ hẹp hòi, tôi tưởng điểm này anh rất rõ ràng.”
Vẻ mắt Quý Bác hơi có chút xấu hổ, sau đó liền bất chấp tất cả: “Vậy được, Cảnh thiếu muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, tôi trước kia bị tiền bạc làm cho mê muội, mưu toan cùng người khác mưu hại anh, trừng phạt đúng tội! Tôi liên hợp với Dương Mộc Yên, chính là vì có thể lợi dụng sự tàn nhẫn của cô ta, làm hại Cảnh gia, sau đó chiếm tiện nghi.”
Hắn nói trong lòng lại cảm khái cực kỳ khắc sâu, ngắn ngủn mấy tháng mà thôi, hắn liền từ thiên đường té xuống địa ngục, hiện giờ ra cửa sẽ bị rất nhiều phóng viên bao vây, về nhà sẽ bị ba mẹ ép hỏi, đến chỗ Quý lão thái thái, lại càng bị ghét bỏ lợi hại, hắn phấn đấu nhiều năm ở tập đoàn Quý thị, hiện tại lại không có chỗ nào để hắn dựa vào!
Những người ban đầu nịnh bợ hắn, khen ngợi hắn, hiện tại nhìn thấy hắn thì tránh như tránh rắn rết!
Bọn họ sau lưng nói cái gì cũng có, chính là không có một ai nói tốt cho hắn.
Lòng người ấm lạnh, Quý Bác khắc sâu cảm nhận.
“Tiện nghi không dễ có như vậy, tôi đã phải trả giá rất lớn, cũng đã chịu cũng giáo huấn! Thúc đẩy sự chuyển biến của suy nghĩ, không phải là người khác, mà do Dương Mộc Yên vẫn đang ở nhà tôi.”
“Hôm nay tôi mới hiểu được, nếu Dương gia lúc trước không đắc tội Cảnh gia, Cảnh gia tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với Dương gia. Dương Mộc Yên rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay, là do Dương gia gieo gió gặt bão, hành động mấy hôm nay của, cùng người của Dương gia không có gì khác nhau, cũng đều đang tìm chết mà thôi.”
Quý Bác nói tới đây, khóe môi lộ ra nụ cười khổ.
“Tôi phải thừa nhận, tôi đấu không lại anh, Quý gia cũng không phải là đồi thủ của Cảnh gia, điểm này, nhà tôi còn hiểu rõ hơn tôi. Lúc bọn họ vừa mới biết được thân phận thật của Dương Mộc Yên, tất cả mọi người đều có một loại biểu tình, đó là khủng hoảng! Bọn họ đều sợ hãi, bởi vì Dương Mộc Yên mà Quý gia sẽ bị Cảnh gia coi là kẻ thù.”
Cho tới nay, Cảnh gia cùng Quý gia tuy rằng luôn cạnh tranh với nhau, nhưng gần như đều là cạnh tranh lành mạnh, hai nhà sẽ không vì một chút cạnh tranh này mà gây thù kết oán.
Là Quý Bác, đem Quý gia đẩy đến vị trí đối lập với Cảnh gia.