Editor: Tuệ Tinh
Cảnh Trung Tu không thèm quan tâm ánh mắt Triệu Chiêu như dao nhỏ bắn về phía ông, đi đến bên cạnh giường tiểu Cảnh Duệ, thấy Cảnh Dật Thần không chừa chỗ cho ông, không khỏi ho thật mạnh hai tiếng.
“Dật Thần, con đi qua chỗ khác đi, ba muốn nói chuyện với cháu nội một chút.”
Cảnh Dật Thần chưa từng chăm sóc con trai bao giờ, bỗng nhiên bị Cảnh Trung Tu nói như vậy, chỉ có thể buông tha đi qua một bên.
Căn bản Cảnh Trung Tu không chú ý tới sắc mặt con trai, lúc này trong mắt ông chỉ có đứa bé nằm trên giường kia.
Mắt to, lông mi nhỏ dài, tóc thật dày, làn da tuyết trắng, mũm mĩm đáng yêu, quả thật giống Cảnh Dật Thần trước đây như đúc!
Nhìn thử đi, đây là cháu nội của Cảnh Trung Tu ông nha, thật xinh đẹp!
Cảnh Trung Tu nhìn một hồi lâu, cầm lấy tay nhỏ bé của cháu nội nhẹ cắn một cái, sự yêu thích hiện rõ trên mặt không hề giấu giếm.
Mắt to lúng liếng của tiểu Cảnh Duệ nhìn theo mỗi hành động của Cảnh Trung Tu, giống như biết người trước mặt là ông nội của mình, làm Cảnh Trung Tu vui vẻ đến cong môi.
Cảnh Trung Tu cẩn cẩn thận ôm Cảnh Duệ từ trên giường, động tác có hơi trúc trắc, nhưng cực kỳ ôn nhu, hơn tư thế cũng rất chuẩn, ngay cả cánh tay thoạt nhìn có hơi cứng ngắc, nhưng cũng có thể thấy được ông đã cố hết sức làm cháu nội thoải mái.
Cảnh Dật Thần thấy con trai bị Cảnh Trung Tu ôm lên, cả người cũng căng thẳng theo.
Thật là, nhìn là được rồi, ôm lên làm gì, vạn nhất làm rớt Cảnh Duệ thì làm sao bây giờ! Thoạt nhìn Cảnh Trung Tu không giống như đang ôm đứa nhỏ, động tác cứng ngắc, ngay cả anh còn tệ hơn, nhất định Cảnh Duệ trong ngực ông không được thoải mái!
Cảnh Dật Thần đau lòng con trai, không khỏi đi đến trước mặt Cảnh Trung Tu, thản nhiên nói: “Ba, hay là ba đưa Cảnh Duệ lại cho con đi, con ôm nó sẽ được thoải mái hơn ba ôm, bằng không với cách ôm của ba như vậy, sẽ làm nó khóc mất.”
Cảnh Trung Tu lập tức không vui, trừng mắt với anh: “Ba ôm cũng rất thoải mái, không thấy cháu nội ba đang rất vui vẻ sao? Ngày nào con cũng ở bên cạnh Cảnh Duệ, khi nào ôm mà không được, sao cứ phải tranh giành với ba, thật là không có tương lai!”
Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Trung Tu bế Cảnh Duệ lên, thật ra cô không cảm thấy có cái gì không ổn, ngược lại trong lòng rất vui mừng, rõ ràng Cảnh Trung Tu rất yêu thích đứa nhỏ này, mới có thể muốn ôm nó tới như vậy.
Hơn nữa, tuy động tác của ông hơi trúc trắc, nhưng tư thế cũng rất chuẩn.
Thượng Quan Ngưng đoán rằng, nhất định trước đây ông từng ôm Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, nên mới biết ôm trẻ con như thế nào, chỉ là hơn ba mươi năm trôi qua, ông chưa từng ôm đứa nhỏ nào nữa, nên động tác lúc này tất nhiên là không thuần thục.
Cô rất thích ý khi thấy Cảnh Trung Tu gần gũi với Cảnh Duệ, đây là bảo bối nhỏ của ông nội, không thân mật với ông thì thân mật với ai?
Nhưng cô không hy vọng về sau Cảnh Trung Tu xa lạ với Cảnh Duệ, cũng không hy vọng khi Cảnh Trung Tu nói chuyện với Cảnh Duệ phải dùng thái độ ngượng ngùng, ông cháu có thể vui vui vẻ vẻ không còn gì tốt hơn, tình cảm phải bồi dưỡng từ nhỏ, Cảnh Trung Tu trong nóng ngoài lạnh, ông yêu thương cháu nội là không thể nghi ngờ.
Nhưng thật ra Triệu Chiêu ở một bên rất khẩn trương, sợ Cảnh Trung Tu tay chân vụng về lỡ làm Cảnh Duệ rớt xuống.
Nhưng kỳ thật suy nghĩ của cô và Thượng Quan Ngưng khá giống nhau, cô cũng hy vọng Cảnh Trung Tu có thể tiếp xúc với Cảnh Duệ nhiều hơn, hy vọng ông có thể yêu thương Cảnh Duệ thật nhiều vào, ít nhất không thể giống như ông đối đãi Cảnh Dật Thần, quá mức lãnh khốc khắc nghiệt.
Cho nên, Triệu Chiêu cũng không ngăn cản Cảnh Trung Tu ôm Cảnh Duệ.
Cảnh Dật Thần bị Cảnh Trung Tu giáo huấn vài câu, nhất thời càng không phục.
Tuy bàn về kinh nghiệm anh sẽ kém hơn Cảnh Trung Tu, bàn về cách xử lý mọi chuyện rắc rối anh cũng sẽ kém hơn ông ấy, nhưng trên phương diện chăm sóc trẻ con, anh tự nhận là mình giỏi hơn Cảnh Trung Tu nhiều.
“Ba ôm như vậy là sai rồi, hai cánh tay không phải bế như vậy, muốn ôm chết người sao, hiện tại con
của con còn rất nhỏ, cơ thể rất mềm, ôm cả người nó…”
Cảnh Dật Thần dong dài lằng nhằng nói một tràng dài, rất rõ ràng là ghét Cảnh Trung Tu ôm đứa bé, Cảnh Trung Tu đang định nói “Ba muốn ôm đứa nhỏ, trước kia không biết ba bế con bao nhiêu lần.” Rồi lại cảm thấy lời này không thích hợp với hình tượng người cha nghiêm khắc, lời nói tới miệng đành nuốt xuống.
Thượng Quan Ngưng nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, mới đầu còn tranh giành Cảnh Duệ, sau lại cùng khen đứa nhỏ mới sinh ra chỉ được bốn ngày, lập tức bật cười.
Thật là, tuy cô biết con trai mình là đứa nhỏ tốt nhất, nhưng nghe xong hai cha con này khen, cô cũng cảm thấy mắc cỡ giùm.
“Bộ dáng con và nó giống nhau, khi trưởng thành sẽ soái không kém con!”
Trước giờ Cảnh Dật Thần không biết khiêm tốn là gì, quả thật anh cực kỳ anh tuấn, hơn nữa luôn luôn ở trước mặt Thượng Quan Ngưng tự khen là “Ông xã soái nhất thế giới”.
Còn về phần Thượng Quan Ngưng, cô luôn luôn cho anh mặt mũi, nhất nhất nghe theo anh, nên cũng đồng ý sau này con trai nhất định sẽ soái giống anh.
Nhưng mà Cảnh Trung Tu bị con trai đả kích, thấy bộ dáng anh bừa bãi tùy tiện, nói thẳng: “Cháu ngoại ba mạnh hơn con nhiều, nhất định khi lớn lên sẽ soái hơn cả con, phỏng chừng sẽ giống như ba khi còn trẻ, ngày sau không cần lo tìm được vợ tốt nữa! Đến lúc đó công chúa vương thất cũng phải yêu cầu gả cho cháu nội ba!”
Cảnh Dật Thần nhất thời cười ngất!
Bình thường anh không bao giờ thấy Cảnh Trung Tu giống như hiện tại.
Nhưng mà, nếu Cảnh Duệ khỏe, tất nhiên Cảnh Dật Thần rất vui mừng, anh cũng đồng ý rằng Cảnh Duệ sau này sẽ soái hơn cả anh.
Anh muốn cướp lại con trai trong tay Cảnh Trung Tu, không ngờ Cảnh Trung Tu nhanh nhẹn né tránh, ôm Cảnh Duệ lui hai bước, sau đó cúi đầu hộ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang cười toe toét của cháu nội.
“Ba, râu ba nhiều như vậy, đừng đâm Cảnh Duệ bị đau!”
“Nói hưu nói vượn, hôm nay ba đến tất nhiên sẽ cạo hết râu vào tối hôm qua, làm gì còn cọng râu nào!”
“Mặt Cảnh Duệ mềm như vậy, chỉ cần một chút cũng dễ dàng bị cào mặt, ba tốt nhất đừng làm cho mặt nó bị thương.”
“Cháu nội ba đau ba còn đau hơn, sao để cho mặt nó bị thương, con nói chuyện toàn điềm xấu, im đi!”
Cảnh Trung Tu nói xong, lại dùng cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ lần nữa.
Có lẽ là do ngứa, Cảnh Duệ bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười với Cảnh Trung Tu, lộ ra cái lợi hồng phấn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Cảnh Trung Tu nhất thời mừng rỡ, lập tức ôm Cảnh Duệ khoe với Cảnh Dật Thần: “Con xem con xem, cháu nội ba nở nụ cười! Nó thích ba!”
Cảnh Dật Thần cũng thấy, thật đúng là vậy!
Anh cũng không thèm tranh chấp với Cảnh Trung Tu nữa, con trai nở nụ cười, anh vô cùng vui vẻ, cũng không so đo Cảnh Trung Tu ôm con của anh.
“Con trai ngoan, để ba ba ôm một cái, ba ba cũng làm con cười…” Cảnh Dật Thần nhẹ vỗ tay với Cảnh Duệ, thấy Cảnh Duệ nghiêng đầu nhìn anh, không khỏi đắc ý nhìn thoáng qua Cảnh Trung Tu.
Thượng Quan Ngưng nhìn hai người khó tính hiếm khi lộ ra nét trẻ con chọc đứa nhỏ cười, nhất là Cảnh Dật Thần, luôn bắt con trai phải ở trong tầm mắt mà chăm nom thật kỹ, làm cả người cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ông xã biến thành vú em siêu cấp, đây là điều mà trước giờ Thượng Quan Ngưng không hề ngờ tới.