Editor: Tuệ Tinh
Triệu An An không biết đã bao lâu mình chưa tắm, tóc tai lộn xộn, quần áo vừa bẩn lại vừa cũ, trên người dính đầy bùn đất, trên tay và trên chân không biết sao lại thế này, khắp người đều rất hôi.
Mộc Thanh đứng dậy bưng tới một chậu nước ấm, nhúng ướt khăn lông, động tác cẩn thận lau mặt cho Triệu An An, cắt tóc cho cô, cẩn thận kiên nhẫn lau những chỗ bẩn thỉu trên người cô, để cô thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ thoải mái, sau đó ngồi ở mép giường cắt móng tay cho cô.
Tay Triệu An An được Mộc Thanh cắt sạch sẽ, lộ ra bàn tay tinh tế trắng nõn.
Ngón tay cô nhỏ dài, chưa từng làm việc nhà gì nên được bão dưỡng vô cùng tốt, móng tay có màu hồng nhạt tự nhiên, trông rất khỏe mạnh sáng bóng.
Tính cách cô hơi hướng nam, cho nên rất nhiều chuyện không để ý giống như các cô gái, ví dụ như móng tay chẳng hạn.
Cô chưa bao giờ để móng tay dài nhọn, lại càng không sơn móng tay rực rỡ sắc màu kia, móng tay đều ngắn như nhau, trông rất lưu loát ngắn gọn.
Chỉ là, thời gian lâu rồi cô chưa cắt móng tay, cho nên mười móng tay rất dài.
Mộc Thanh cẩn thận cắt móng tay cho cô, lại không nhịn được đau lòng.
Không biết trong khoảng thời gian Triệu An An bị nhốt đã trải qua những ngày tháng như thế nào, ngay cả móng tay cũng không cắt, ngay cả tắm cũng không được. Cô là thiên kim đại tiểu thư chân chính chính, từ nhỏ đến lớn có bao giờ trải qua những ngày như vậy!
Lúc Mộc Thanh chính thức cứu Triệu An An ra ngoài, ở phía sau có thêm một người giám thị.
Hai ngày này, là hai ngày khổ sở nhất của Mộc Thanh.
Bởi vì, hắn trơ mắt nhìn Triệu An An mỗi ngày đều ở chung với một người đàn ông tục tằng!
Tuy người đàn ông kia rất quy củ, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn Triệu An An một cái, nhưng mặc dù như vậy, mỗi khi bắt đầu nghĩ tới Triệu An An ở chung với người đàn ông như vậy tận nửa năm, lòng Mộc Thanh như núi lửa phun trào giống nhau, thiêu đốt lý trí của hắn.
Nếu không phải nhiều người cản lại, Mộc Thanh nhất định không quan tâm trực tiếp vọt vào trong, cướp luôn Triệu An An đang đói khổ về phía mình!
Cũng may người đàn ông kia không có tâm tư riêng với Triệu An An, không có quyền đấm cước đá cô, chỉ là bỏ đói cô, làm cô không có sức lực chạy trốn mà thôi.
Sau khi Mộc Thanh theo Cảnh Dật Thần biết được chỗ Triệu An An bị nhốt là của Cảnh Dật Nhiên, hận không thế trực tiếp bay trở về thành phố A, tự tay đem đầu Cảnh Dật Nhiên đâm thủng tới một trăm lỗ mới thôi!
Cũng may hắn ta đã gần chết, nếu còn chưa chết, Mộc Thanh không xác định mình sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào.
Người này sao không có đạo đức như vậy! Vì thứ mình muốn, không từ thủ đoạn nào!
Mộc Thanh phẫn hận trong lòng, nhìn mười móng tay mình vừa chăm sóc cho Trịnh An An xong, không khỏi cúi đầu hôn lên bàn tay xanh miết trắng nõn của cô.
Cắt mười ngón tay xong, Mỗi Thanh lại ngồi xuống sàn nhà, cắt móng chân cho cô.
Lúc trước khi mà chưa gặp được Triệu An An, Mộc Thanh cũng là một thế gia công từ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, bởi vì Mộc gia có Mộc Vấn Sinh là thần y, địa vị ở thành phố A rất cao, cho nên Mộc Thanh lớn lên từ trong nhung lụa.
Hắn không bất công như những người đàn ông khác, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ cắt móng chân cho một cô gái, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, thậm chí là vui vẻ chịu đựng.
Triệu An An đã được Mộc Thanh cắt sạch sẽ, bàn chân trắng nõn bị bàn tay to của Mộc Thanh cầm lấy, ngón chân mượt mà lại xinh đẹp, giống như những viên trân châu đáng yêu mê người.
Mộc Thanh ở bên cạnh Triệu An An cho đến khi trời tối.
Hắn nhìn giọt dinh dưỡng cuối cùng tiến vào thân thể Triệu An An, đứng dậy rút kim tiêm ra khỏi Triệu An An, dọn dẹp ống tiêm và bì plastic dinh dưỡng xong, cởi áo khoác của mình ra, xốc chăn lên nằm vào trong, vươn tay ôm chặt lấy Triệu An An, làm cả người cô vùi vào trong lòng mình, dựa vài trán cô, cảm
thấy thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Dãy biệt thự nhỏ này, là tài sản riêng của Cảnh Dật Thần, lúc Triệu An An hôn mê bất tỉnh, sau khi hắn hỏi ý kiến của Cảnh Dật Thần xong, liền mang theo Mộc Thanh và Triệu An An tới nơi này dàn xếp tạm thời.
Thời gian chín giờ sáng ở London, thấy trong phòng ngủ không có động tĩnh, không khỏi lắc đầu, tự mình tới nhà ăn ăn cơm, không thèm chờ Mộc Thanh và Triệu An An.
Vốn dĩ anh muốn hôm nay trở về nước, nhưng Mộc Thanh không cho anh đi, Cảnh Dật Thần chỉ có thể ở lại bảo vệ hai người vài ngày, anh chỉ có thể đè nén tính tình, ở nước Anh ngây ngốc với hai người.
Đã rất nhiều năm hắn không được nhàn nhã giống như hiện tại, thế cho nên làm hắn có chút không được tự nhiên, cảm thấy mỗi tháng nhận được tiền lương từ chỗ Cảnh Dật Thần, nhưng không có làm gì cả, trong lòng hắn rất ngại, nên chung quy muốn tìm chút chuyện gì đó làm.
Hắn cảm thấy, người đàn ông tục tằng phụ trách trông coi Triệu An An, tâm tính kiên nghị, công phu khá tốt, là một mầm mống không tồi, sau khi tẩy não xong, nói không chừng có thể trở thành cánh tay đắc lực của thiếu gia!
Ăn xong bữa sáng, liền mang theo thuộc hạ đang bị kích động đi tìm kẻ tục tằng kia, hắn ta đã an bày rất nhiều người canh giữ phòng Triệu An An, chẳng qua, hiện tại người bị nhốt đổi thành chính hắn ta mà thôi.
Khoảng hơn mười giờ, Triệu An An bất an tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Cô tỉnh, nhưng không có mở mắt ra.
Cô vẫn cứ nhớ rằng mình vẫn giống trước bị nhốt ở trong căn phòng kia, cho nên không nóng nảy rời giường.
Dù sao thức dậy cũng không làm gì, không bằng nằm thêm chốc lát, dưỡng tinh thần chờ thời cơ chạy trốn.
Nhưng mà, cánh tay cô vừa động, lập tức liền phát hiện, không ngờ mình bị một người ôm vào trong ngực!
Triệu An An còn đang buồn ngủ nhất thời biến mất không còn!
Cô hét lên một tiếng, theo bản năng nhấc chân đá vào người đang nằm bên cạnh mình, cho tới khi cô thấy rõ gương mặt của người bên cạnh, thời điểm muốn rút chân lại đã không còn kịp nữa rồi!
Mộc Thanh không hề phòng bị, bị Triệu An An đạp một cái, lại nghe âm thanh hoảng sợ thét chói tai của cô, cả người lập tức tỉnh táo.
Đùi bị Triệu An An đá đến đau, biểu tình trên gương mặt tuần tú của Mộc Thanh có chút vặn vẹo.
Nhưng hắn bất chấp mình bị đau, vươn tay ôm lấy Triệu An An, vội vàng kêu cô: “An An, là anh, đừng sợ!”
Triệu An An không thể tin người đàn ông nằm chung với mình, giơ tay dùng sức xoa xoa đôi mắt, lại mở ra, phát hiện gương mặt tuấn tú vẫn xuất hiện ở trước mặt cô.
Cô có chút hoảng hốt nâng tay vuốt ve gương mặt mà cô không thể quen thuộc hơn, thì thào nói: “Mộc Thanh? Em không phải đang nằm mơ đi…”
Mộc Thanh đau lòng một trận, vươn tay nắm cằm nhọn của cô, tiến đến trước mắt cô, trong ánh mắt là yêu thương và thương xót không hề che dấu, hắn thấp giọng nói: “An An, em không phải nằm mơ, anh là Mộc Thanh, rất xin lỗi, anh đến muộn như vậy, làm em chịu khổ nhiều…”
Hắn nói xong, môi liền dán lên cánh môi của Triệu An An, sau đó liều mạng mút vào, dây dưa kịch liệt, một tấc lại một tấc đoạt lấy hương vị ngọt ngào thuộc về cô.