Editor: Tuệ Tinh
“Vậy vì sao cô để tôi biết thân phận của cô? Không sợ tôi quay đầu bán đứng cô? Hiện tại giá trị con người đến vài triệu, chỉ cần cung cấp cho FBI nước Mĩ một chút manh mối, tôi có thể được một khoản tiền rất lớn!”.
“Ồ, anh nhất định được nhận một số tiền rất lớn, nhưng số tiền này nhất định một phân tiền anh cũng không xài được”.
Vẻ mặt Tiểu Lộc không thay đổi, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới: “Bởi vì, tôi nhất định đánh gục anh ngay lúc anh lấy tiền kia! Tôi chịu huấn luyện nghiêm khắc nhất, là sát thủ giỏi nhất ưu tú nhất trên thế giới, giết loại bao cỏ như anh, dễ như trở bàn tay!”.
Tuy sự thật quả là như thế, nhưng cũng không cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy đi?
Cảnh Dật Nhiên tự mình hiểu lấy, đương nhiên hắn không phải là đối thủ của Tiểu Lộc, hắn cũng không có khả năng đi tố giác Tiểu Lộc.
“Cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, tuy nhân phẩm tôi không được tốt lắm, thủ đoạn cũng rất ti bỉ, nhưng cũng là người biết ân báo đáp, nếu cô chết tôi không hề được chút lợi ích nào, cho nên tôi chẳng những không bán đứng cô, hơn nữa còn bảo vệ cô”.
Tiểu Lộc không chút dao động vì lời nói của Cảnh Dật Nhiên.
Trên thế giới này, thứ có thể đả động lòng người nhất, đó là lời hứa của người đàn ông, mà thứ không đáng tin cậy nhất, cũng là lời hứa của người đàn ông.
Cho nên cô không cố ý giấu giếm thân phận của mình trước mặt Cảnh Dật Nhiên, thật ra bởi vì cô không để Cảnh Dật Nhiên vào mắt, mà không chỉ vì xuất phát từ tín nhiệm hoặc cảm tình của hắn.
“Vậy cô nói thân phận cho cha con Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần, bởi vì tin bọn họ?”. Cảnh Dật Nhiên có chút không phục, hắn cảm thấy, chính mình còn đáng tin cậy hơn cả bọn họ!
“Đương nhiên không phải!”. Tiểu Lộc thản nhiên phủ nhận, “Vì lúc tôi trở thành sát thủ, có liên quan rất nhiều với Cảnh Trung Tu, cho nên tôi mới ở lại Cảnh gia, tôi nợ ông ấy một nhân tình rất lớn”.
Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là Cảnh Trung Tu huấn luyện cô trở thành sát thủ? Vậy sao cô lại nợ khác ân tình? Chẳng lẽ cô thích làm sát thủ sao?”.
“Lý do tôi trở thành sát thủ không có liên quan gì tới Cảnh Trung Tu, tôi nợ ông ấy trên phương diện nhân tình khác, sát thủ là tôi tự mình xin vào, không liên quan gì tới người khác hết, cho tới bây giờ tôi cũng không hề hối hận khi lựa chọn con đường này”.
Chỉ có giết người, tài năng mới làm cho cô trở nên bình thường!
Chỉ có máu tươi, tài năng mới làm cho cô bảo trì lý trí!
Cô vẫn luôn đang trốn tránh cho qua, luôn không dám đối mặt chính mình, chỉ có không ngừng giết chóc, tài năng làm cho linh hồn của cô được an ủi!
Máu hơi thở, có thể cung cấp lực lượng cho cô, có thể làm cô thanh tỉnh, nếu không có máu kích thích, cô sẽ trở lại đứa nhỏ ngây thơ mười bốn tuổi kia!
Trong lúc cô giết chóc mới tìm được chính mình, cô đối với súng ống có trực giác vô cùng nhạy bén!
Khoảng thời gian ở trong tổ chức sát thủ nhận huấn luyện, cô vẫn luôn ở trong trạng thái bình thường, chưa có lần nào bị Tiểu Lộc kia áp chế.
Sát thủ, là chức nghiệp hợp với cô nhất!
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt trông rất thong dong nhưng cũng cực kỳ chấp nhất, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ, cuộc sống của hắn rất hạnh phúc
Hắn không biết Tiểu Lộc đã trải qua những gì, mới trở nên thích giết chóc như vậy, thậm chí làm cho cô bị nhân cách phân liệt.
Rất rõ ràng, cô không có người nhà.
Nếu lời đồn đãi là thật, như vậy, cha mẹ Tiểu Lộc là do chính tay cô giết chết!
Cảnh Dật Nhiên hiểu Tiểu Lộc, tuy cô là một sát thủ, nhưng bình thường tuyệt đối cô sẽ không dễ dàng giết người, cô chỉ giết mục tiêu của mình mà thôi, cho dù có những người khác cho dù làm rất nhiều việc ác, cô cũng không thèm quan tâm.
Cảnh Dật Nhiên âm thầm cảm thấy, cho nên Tiểu Lộc mới bị nhân cách phân liệt, cho nên mới đi lên con đường sát thủ, chỉ sợ việc cha mẹ cô chết có liên quan rất lớn với cô.
Nhưng loại chuyện này, là bí mật lớn nhất của Tiểu Lộc, Cảnh Dật Nhiên không nhắc đến.
Hắn chỉ nhẹ giọng hỏi cô: “Cô tên gì?”.
Tiểu Lộc không nhìn hắn, mà ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời: “À, với, tên tôi gọi là gì sao? Thời gian lâu lắm, tôi không nhớ
rõ nữa. Kêu Tiểu Lộc cũng được, Thượng Quan Tiểu Lộc cũng không sai, ít nhất tên này rất sáng và rất đẹp, thích hợp với cô ấy”.
Cảnh Dật nhiên biết, Tiểu Lộc nói “hích hợp với cô ấy”, ý chỉ Tiểu Lộc khác trong thân thể cô.
Hắn không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút đau đớn.
Hắn luôn cảm thấy thế giới không công bằng với, xuất thân của hắn hắn không thể lựa chọn, vì sao hắn vừa sinh ra đã bị người khác ghét?"
Nếu có thể, hắn tình nguyện không sinh ra trên đời này!
Hắn ở Cảnh gia có vẻ là người dư thừa nhất!
Cảnh gia đã có Cảnh Dật Thần vĩ đại như vậy, vì sao còn sinh ra hắn!
Rất nhiều lúc, Cảnh Dật Nhiên hận Mạc Lan, bởi vì nếu không phải do bà, hắn sẽ không sinh ra, sẽ không vĩnh viễn bị Cảnh Dật Thần đè ép, làm việc gì cùng không thể so với anh, càng không có được chút xíu tình thương nào của Cảnh Trung Tu!
Những đồ vật của Cảnh gia đều là của Cảnh Dật Thần, hắn không thể có chút tài sản và vinh quang nào trong đó!
Ở Cảnh gia, địa vị của hắn kém rất xa Cảnh Dật Thần, tất cả mọi người đều kêu Cảnh Dật Thần là “Thiếu gia”, chỉ những lúc không thể phân biệt gọi ai trong hai người, mới bất đắc dĩ xưng hô anh là “Đại thiếu gia”, thật giống như, trong nhà không có Nhị thiếu gia hắn vậy.
Cảnh Dật Nhiên nghĩ đến, hoàn cảnh của bản thân đã đủ bi kịch, hắn cảm thấy mình bị rất nhiều oan ức.
Không ngờ, so sánh với cô gái như Tiểu Lộc, hiển nhiên hắn hạnh phúc hơn nhiều!
Hắn tin rằng, nhất định Tiểu Lộc nhớ rõ tên của cô, chỉ là cô không muốn nói ra khỏi miệng mà thôi.
Danh tính thật sự của cô, đại biểu cho thống khổ trước kia cô từng chải qua, hẳn là cô không muốn nhớ đoạn thời gian cô từng trải qua.
Hắn và Tiểu Lộc đều là người không được may mắn, có lẽ vì hắn trông thật thảm thương, Tiểu Lộc mới động lòng trắc ẩn với hắn.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thoáng qua bịch nước biển sắp hết, bỗng nhiên rút kim tiêm cắm trên mu bàn tay mình ra, đứng dậy xuống giường, bước chân có chút loạng choạng đến bên người Tiểu Lộc, ôm cô vào trong ngực.
Cả người Tiểu Lộc cứng đờ, theo bản năng choàng qua vai Cảnh Dật Nhiên muốn quật ngã hắn.
Cảnh Dật Nhiên lại ôm cô thật chặt, gầm nhẹ nói: “Đừng nhúc nhích! Tôi ôm cô trong chốc lát, không chiếm tiện nghi của cô đâu, chỉ là muốn an ủi an ủi cô, đến lúc tôi khổ sở, cô cũng phải ôm tôi một cái, có biết chưa?”.
Tiểu Lộc không nói gì, nhưng cũng không cử động nữa.
Cô rất không quen với cái ôm này, thân thể vẫn luôn cứng ngắc.
Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ giáo dục cô: “Cô phải thả lỏng, gồng người lên làm cái gì? Sợ tôi ăn cô hay sao vậy? Đầu dựa vào trên người tôi đi, sức nặng cả người đều dựa hết lên người tôi, cánh tay phải thả lỏng, tay cô nắm chặt như vậy làm gì, muốn đánh người sao? Vươn tay ra, ôm thắt lưng của tôi…”
Rốt cuộc Tiểu Lộc cũng chịu không nổi, dùng một tay đẩy Cảnh Dật Nhiên ra.
Sức lực cô quá lớn, Cảnh Dật Nhiên đang lúc suy yếu, sau khi bị đẩy ra, Cành Dật Nhiên liền lui về sau té xuống đất.
Tiểu Lộc sợ hắn ngã thật mới vất vả ôm đầu hắn giúp hắn ổn định, lập tức giơ tay kéo hắn về phía mình.
Rồi sau đó, hai người liền ôm nhau.