Khí hậu vào tháng năm của Thành phố A rất hợp lòng người, gió nhẹ thổi vào mặt, mùi hoa lưu luyến trên mũi, bãi cát ở bờ biển đã có cô gái xinh đẹp mặc váy ở trong nước biển xanh thẳm chơi đùa.
Có lẽ là bởi vì cô đã từng rơi vào trong nước biển, cho nên hiện tại Thượng Quan Ngưng có chút sợ nước biển.
Lệ cảnh tiểu khu tuy rằng ven biển, nhưng là bởi vì vị trí hơi hơi có chút hẻo lánh, khu dân cư tương đối thưa thiếu, người đến đến bờ biển du lịch cũng ít.
Nhưng nơi này phong cảnh thật, hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, không khí tươi mát, Thượng Quan Ngưng liền mang theo Cảnh Duệ đến bờ biển tản bộ.
Cảnh Duệ hiện tại đã được một tháng rưỡi, thằng bé lớn lên thực nhanh, có thể ăn tốt nhưng lại không làm ầm ĩ, làm cho Thượng Quan Ngưng bớt lo.
Phần lớn thời gian cô đều tự mình chăm sóc con trai, chị nguyệt chỉ là hỗ trợ mà thôi, hôm nay cô mang theo con trai đi tản bộ, không mang theo chị nguyệt, cũng không có mang theo người hầu khác, chỉ là bên có Lý nhiều và Lý Phi Đao, còn có Cảnh Dật Thần cao lớn đĩnh bạt đi theo.
Cảnh Dật Thần một bộ quần áo màu cà phê, đi theo bên người Thượng Quan Ngưng, trong tay đẩy một cái xe nôi.
Thượng Quan Ngưng đem Cảnh Duệ ôm vào trong ngực, cười cười rồi cùng con nói chuyện, mặc dù con bô bô không hiểu đang nói gì.
“Được ra ngoài chơi, Duệ Duệ rất vui sao? Ân, mẹ biết rồi, con cũng thật vui vẻ, thích ra ngoài đi chơi đúng không? Duệ Duệ phải mau mau lớn lên, về sau còn có thể tự mình ra ngoài chơi nhé, có thể đi ngịch cát, có thể đi nhặt vỏ sò, còn có thể giống như những bạn nhỏ khác mang thùng cát nhỏ đi bắt con cua nhỏ!"
Cảnh Duệ cái gì cũng đều nghe không hiểu, nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến việc bé có thể cảm nhận được sự vui vẻ của mẹ, cho nên bé cũng vui sướng cười cong đôi mắt.
Cảnh Duệ còn quá nhỏ, Thượng Quan Ngưng mặc cho thằng bé không ít quần áo, hơn nữa còn đội một cái mũ nhỏ đáng yêu, cả người đều được bao kín mít. Bé có chút không thoải mái, vẫn luôn ở không ngừng duỗi cánh tay chen chân vào.
Thượng Quan Ngưng ôm bé, vừa đi tới phía trước, một mặt kiên nhẫn nựng bé.
Cô đem toàn bộ lực chú ý để ở trên người con trai, không có chút nào gọi là không chú ý tới, cũng có người vẫn luôn nhìn chằm chằm xem cô.
Bất quá, Thượng Quan Ngưng không có chú ý tới, nhưng Cảnh Dật Thần lại chú ý tới.
Người nọ có chút cao lớn, một thân quần áo thể thao màu xám, mang mũ lưỡi trai, kính râm, mồm đeo khẩu trang, che còn kín hơn cả bé Cảnh Duệ, thật khiến cho người ta cảm thấy không được đoàng hoàng.
Đồng tử của Cảnh Dật Thần hơi co lại, lại chỉ là nhàn nhạt nhìn người kia liếc mắt một cái, liền lập tức thu hồi ánh mắt, một lần nữa đem lực chú ý đặt ở trên người vợ mình.
Có anh ở đây thì không ai có thể tổn thương tới mẹ con bọn họ.
Thượng Quan Ngưng không dám ở bên ngoài lâu, sợ sẽ làm Cảnh Duệ lạnh, ra ngoài không đến một giờ, liền lập tức trở về nhà.
Bất quá mặc dù chỉ đi ra ngoài một giờ, cả người cô đều cảm thấy khỏe hơn ở nhà rất nhiều, ở nhà ở cữ một tháng cuối cùng cũng có thể ra cửa.
Cô ngồi ở trước giường em bé của Cảnh Duệ, ngữ điệu nhẹ nhàng cho bé nghe nhạc thiếu nhi, làm cho cả trong và ngoài nhà đều vui vẻ hơn nhiều.
Cảnh Dật Thần dựa ở cạnh cửa, nhìn thấy cô vợ xinh như ngọc đang dỗ dành đưá con đáng yêu thì anh chỉ cảm thấy vô cùng thỏa macn và hạnh phúc.
Anh muốn dọn sạch chướng ngại vậy, giải quyết tai hoạ ngầm, cho vợ và con trai có thể đi ra ngoài chơi thỏai mái.
Rồi tới ban đêm, Thượng Quan Ngưng đã ngủ, Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, sau đó một lần nữa mặc quần áo rời giường.
Đi ra khỏi phòng ngủ của bọn họ, anh liền đi vào phòng của Cảnh Duệ.
Từ sau khi Thượng Quan Ngưng ở cữ, Cảnh Duệ liền không ở lại phòng bọn họ để ngủ nữa, mà là để cho chị nguyệt chăm sóc, để cho bé ở phòng riêng.
Chị Nguyệt ngủ nhưng vẫn rất thính, Cảnh Dật Thần vừa đi vào thì chị liền lập tức tỉnh lại.
Cảnh Dật Thần xua xua tay với chị, ý bảo chị cứ tiếp tục ngủ, sau đó anh đi đến giường em bé, nhìn bộ dáng đáng yêu khi Cảnh Duệ ngủ say không khỏi khẽ cười lên.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ
bé mum múp đầy thịt trắng nõn, nhẹ nhàng hôn một cái, đắp dịch góc chăn cho con rồi sau đó đứng dậy bước đi ra ngoài.
Sau khi vào thang máy, A Hổ liền lập tức thấp giọng nói: “Thiếu gia, nhị thiếu gia đã trở lại!”
Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Ân.”
Nếu anh không có đoán sai, người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ thể thao và mang mũ lưỡi trai mà hôm nay anh nhìn thấy ở bờ biển chính là Cảnh Dật Nhiên.
Lá gan hắn rất lớn, còn dám lộ diện trước mặt anh.
Anh có thể giết Cảnh Dật Nhiên một lần, thì cũng có thể giết hắn lần thứ hai!
“người của chúng ta vẫn luôn theo dõi hắn, hắn hiện tại ngồi ở bờ biển, hình như.....là đang đợi đợi ngài.”
A Hổ dừng một chút, mới nói mấy chữ.
Bởi vì cậu thật sự không nghĩ ra, Cảnh Dật Nhiên vì cái gì mà chạy đến chỗ họng súng.
Chẳng lẽ hắn không biết, thiếu gia đối căn bản sẽ không thủ hạ lưu tình với hắn sao?
Cảnh Dật Thần cũng có chút cảm thấy hành vi của Cảnh Dật Nhiên rất kỳ quái.
Loại phong cách này không giống hắn, hắn luôn luôn thích ở sau lưng giở trò.
“Đi xem, hỏi xem hắn muốn gì.”
Cảnh Dật Thần ngữ khí nhàn nhạt, trên mặt tất cả đều là thong dong và tự tin.
Đêm khuya bờ biển, gió rất lớn, rất lạnh, trên bờ cát lớn như vậy chỉ có Cảnh Dật Nhiên ngồi một chỗ ở kia, cùng hòa hợp vào đêm tối, thoạt nhìn có vài phần cô đơn.
Cảnh Dật Thần chậm rãi đến gần, A Hổ nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Từ lúc Cảnh Dật Thần bị Dương gia thuê sát thủ mưu sát kém chết, A Hổ liền một bước cũng không rời mà chỉ đi theo Cảnh Dật Thần, mặc kệ anh có đi tới chỗ nào, mặc kệ là trường hợp gì, A Hổ nhất định sẽ canh giữ ở bên người anh. Nếu cậu có chuyện không thể bảo hộ Cảnh Dật Thần, thì Lý nhiều nhất định cũng sẽ ở bên người Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần tới gặp phần tử nguy hiểm như Cảnh Dật Nhiên đây, A Hổ đương nhiên không thể để anh đi một mình tới.
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cảnh Dật Nhiên đứng lên, quay đầu lại.
Chờ đến khi Cảnh Dật Thần đến gần, hắn mới nhàn nhạt nói: “Tôi đã chờ anh một thời gian rất lâu.”
Mọi người đều nói người chết quá một lần thì sau đó tính cách sẽ sảy ra sự thay đổi không nhỏ, Cảnh Dật Thần nhìn thần thái và ngữ khí của Cảnh Dật Nhiên cũng cảm thấy khá hợp lý.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Cảnh Dật Nhiên trắng bệch có chút dọa người, hiển nhiên là sau khi bị anh bắn cho một súng, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhưng đây không phải việc chủ yếu mà hắn đến đây, điều chủ yếu chính là, cái loại tính cách nóng nảy bữa bãi trên người hắn đã bới đi rất nhiều.
Hơn một tháng không gặp, Cảnh Dật Nhiên lại trở nên hướng nội và trầm ổn.
Cảnh Dật Thần khẽ cau mày, đây không phải thứ anh hy vọng nhìn thấy.
Bởi vì khi đối thủ trở nên cường hãn, lỗ hổng bị khuyết tật cũng giảm bớt, hắn sẽ trở nên thành thục hơn!
Bất quá, Cảnh Dật Thần cũng không để ở trong lòng, anh có tự tin là mình có thể đối phó với Cảnh Dật Nhiên.
“Cậu hiện tại, tốt nhất nên tìm cách mai danh ẩn tích, tìm một nơi không có người quen biết, sống một cuộc sống bình thường, trở lại nơi này, cậu chỉ có một con đường chết.”
Cảnh Dật Thần đã giết Cảnh Dật Nhiên một lần, tuy rằng hắn không có chết, nhưng cũng đã đại biểu là thâm thù đại hận đã báo, nếu lại một lần nữa nhìn thấy hắn, trong lòng Cảnh Dật Thần cũng không có quá nhiều sát ý.
Đương nhiên, việc này vẫn là bởi vì anh cũng có thể cảm giác được, trong lòng Cảnh Dật Nhiên đã không còn sự hung hãn trước kia.