Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 587: Quá khứ của Cảnh Dật Thần (1)


trước sau

“Tao dùng tiền ông già bà già cho tao, giả dạng thành công tử nhà giàu, nhìn đi, nếu không có Cảnh gia, tao không cần phải giả dạng! Tao chính là đại thiếu gia Đường gia! Trong nhà có một đống người hầu, từ trước đến nay chưa từng thiếu tiền! Chưa bao giờ phải ăn rác rưởi mà người khác vứt bỏ!

Đường Thư Niên nói xong, tính tình lại bùng nổ, trên gương mặt anh tuấn nổi đầy gân xanh, vẻ mặt bắt đầu dữ tợn.

Chỉ có giọng nói của hắn, mới lộ ra một chút sung sướng.

Đó là sung sướng sau khi trả thù.

“Tao bắt cóc từng người đã tra tấn tao, ném vào trong tầng hầm, sau đó để chúng nó ăn rác rưởi, để chúng nó sống, chờ đến khi sắp chết đói, tao sẽ chém nó tàn phế, để bọn nó chịu đựng đau đớn nhiều hơn tao năm đó gấp trăm lần! Thế nhưng, bọn nó chết quá nhanh, tao cũng không còn ý nghĩa.”

“Chúng tra tấn tao lâu như vậy, tao vẫn sống, nhưng bọn chúng lại không chịu được chèn ép quá lâu! Cho nên, tao đã nghĩ ra một cách đùa giỡn rất thú vị. Tao bắt cóc con bọn chúng, tiêm thuốc vào người đứa nhỏ đó, mặc kệ nam nữ, chẳng phân biệt được tuổi tác, tất cả đều bị đùa giỡn đến nỗi sống không bằng chết! Tao quay lại toàn bộ quá trình, bán cho cha mẹ bọn nhỏ, có thể bán được giá rất cao!”

Nói tới đây, Đường Thư Niên nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần, lộ ra tươi cười khát máu: “Giống như mày năm đó vậy, ha ha ha! Nhưng mà, đáng tiếc là khi tao đem băng ghi hình bán cho Cảnh Trung Tu, hắn lại không chịu đưa tiền!”

Cảnh Dật Thần nghe thấy lời hắn nói, cuối cùng cũng không chịu đựng được mà nôn mửa.

Nơi này, giống y như nơi anh bị bắt giam mười một năm trước, chỗ nào cũng có chân tay đã cụt, chỗ nào cũng có thi thể với máu chảy đầm đìa!

Cảnh Dật Thần đau khổ chèn ép trí nhớ đang như thuỷ triều vọt tới, anh dùng tất cả sức lực ý chí làm mơ hồ tầm mắt, chôn vùi cảm giác của mình.

Năm đó, anh hai mươi ba tuổi.

Sau khi anh trải qua huấn luyện gian khó đau khổ, cả người giống như thanh gươm được rút ra khỏi vỏ, sắc bén, lãnh khốc, vô tình.

Sống nơi hoang dã quá lâu, làm cho anh cảm thấy tê dại với con người, khinh thường tình cảm.

Cho đến một ngày, cô gái tên Đường Vận xuất hiện, cuộc sống của anh mới dần dần xuất hiện một chút dao động.

Trước kia, chưa từng có ai không sợ chết dây dưa với anh như vậy, càng không có ai dám theo dõi anh mỗi ngày, thậm chí còn mặc kệ tất cả để theo anh về nhà.

Dáng vẻ rất được, gương mặt như tranh vẽ, giọng nói cũng rất êm tai, thanh thuý uyển chuyển như tiếng chim hoàng oanh đang kêu hót lảnh lót.

Cô cười lên rất đẹp, mang theo hương vị tươi mát, làm cho cô cực kỳ xinh đẹp.

Chính là, anh biết, cô gái đó không đơn thuần như vẻ ngoài khờ dại của cô.

Cô là một người nham hiểm.

Ví dụ như, khi anh không nhìn thấy, cô sẽ lặng lẽ giết chết từng con chó mà mình đã cho ăn, bởi vì nó cứ đi theo cô, cô không muốn giả vờ thiện lương mỗi ngày, còn lãng phí thời gian cho chó ăn.

Ví dụ như, cô cố ý tiếp cận Triệu An An, từ sau khi phát hiện Triệu An An không phản ứng đến mình, cô liền đánh Triệu An An, đánh đến suýt chết, thậm chí còn nhiều lần muốn giết Triệu An An, có vài lần Triệu An An bị xuất hiện nội tạng, không thể không đưa đến bệnh viện điều trị.

Chính là, anh khi đó, vẫn còn rất trẻ, anh vẫn chưa nhìn thấu được lòng người.

Anh nghĩ, Đường Vận trăm phương nghìn kế tiếp cận anh, táo bạo dây dưa với anh, là bởi vì cô thích anh.

Bởi vì ngày nào cô cũng thổ lộ với anh, nói cho anh biết tình yêu của mình, cô cũng làm tất cả những việc ngốc nghếch mà lần đầu yêu đương con gái hay làm.

Anh chưa từng nghĩ đến, tiếp cận của cô, mang theo âm mưu động trời.

Ngày nào cô cũng đi theo anh, anh đi đâu, cô cũng đi đó, hình như cô luôn có cách tìm được anh.

Cho đến một ngày, cô bị mấy tên lưu manh quấn
lấy, khóc cầu xin anh cứu cô.

Anh do dự một lát rồi ra tay.

Cô gái này đi theo anh nhiều ngày như vậy, tuy anh vẫn không thân thiết với cô như trước, nhưng cô là người anh quen thuộc nhất.

Anh mạnh mẽ, còn quá mức tự phụ, nghĩ rằng không ai dám trêu chọc mình, lại không biết rằng khi anh vừa động thủ, cũng đã rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Anh và Đường Vận bị đánh thuốc mê, bị mang vào một tầng hầm xa lạ.

Trong tầng hầm, chỗ nào cũng có thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, mùi máu hư thối tràn ngập trong tầng hầm, làm cho người ta buồn nôn.

Khi Cảnh Dật Thần tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh chỉ khẽ cau mày, không hề bối rối.

Thi thể, anh đã thấy rất nhiều, nó không làm ý chí anh dao động, thứ làm anh không thoải mái, chính là mùi trong không khí.

Anh luôn thích sạch sẽ, dơ bẩn gì đó, sẽ làm anh không thoải mái.

Bên cạnh anh, Đường Vận nằm trên đất, quần áo đã bị lột mất, lộ ra dáng người duyên dáng của cô, nhưng mà cả người đều là vết thương, hơn nữa còn đang hôn mê bất tĩnh.

Anh cởi áo khoác của mình phủ lên người cô, muốn đi ra ngoài, lại bị bốn người đàn ông cao lớn cường tráng cản lại.

“Hôm nay có hai mặt hàng chất lượng tốt, ha ha ha!”

“Chúng ta vừa mới hưởng qua tư vị cô gái kia, nghe lời quá trời, đúng là thoải mái! Còn vị mỹ nam còn lại, xem vẻ mặt sát khí đó, chắc chắn là một người mãnh liệt!”

“Ông đây thích mặt liệt, tao đặc biệt thích nghe tiếng đàn ông kêu la thảm thiết, còn hưng phấn hơn tiếng con gái kêu, ha ha!”

“Đã lâu không chơi người có dáng người tốt như vậy, bộ dạng còn anh tuấn như thế, sao thuốc trên người nó còn chưa có tác dụng? Ông đây chờ không kịp nữa rồi!”

Bọn họ không biết, thân thể anh đã bị cha cải tạo, các loại thuốc bình thường, không có tác dụng với anh.

Anh có thể cảm nhận được thay đổi rất nhỏ trên người mình, cả người đều có chút nóng lên, giống như muốn tìm cái gì đó phát tiết ra ngoài, nhưng mà lại có chút lâng lâng, có chút thoải mái.

Chắc đó là kết quả khi anh bị tiêm thuốc mê.

Chẳng qua, ý thức của anh mạnh hơn người thường gấp trăm lần, xao động trong cơ thể, tất cả đều bị anh ép xuống.

Anh lạnh lùng nhìn bốn người kia, sau đó khi họ nhìn anh, chỉ tốn một phút đồng hồ, anh đã giải quyết xong mạng của bốn người.

Anh không không sát nhân, nhưng bản năng giết người sạch sẽ lưu loát, đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ anh.

Anh không phải sát thủ, lại mạnh hơn sát thủ.

Trong sinh mệnh hai mươi ba năm ngắn ngủi rồi lại rất dài của mình, anh học đủ mọi thứ, nhưng anh thông minh, lại liều mạng, cho nên những thứ anh học đã đạt tới trình độ đỉnh cao.

Nhưng mà, cho dù anh lợi hại hơn nữa, anh cũng chỉ có một mình mà thôi.

Trong tầng hầm, không ngừng có người tiến vào, không ai mang súng, tất cả đều không tay, giống như chỉ cần tiêu hao thể lực của anh, căn bản không phải muốn mạng anh.

Người chết càng nhiều, thể lực của anh cũng dần không chống đỡ nổi.

Còn nữa, trong không khí tràn đầy mùi thuốc ngọt nị, xao động trong thân thể anh, đã sắp không thể khống chế được.

Càng thêm xao động, tất cả đàn ông lại giống như sắp điên, liều mạng đánh đấm, tăng thêm cho anh rất nhiều gánh nặng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện