Loại cảm giác được một người phụ nữ toàn tâm toàn ý dựa vào, lại nguyện ý trả giá bằng mạng sống, làm Cảnh Dật Nhiên cảm động lại tự hào.
Trước kia hắn liều mạng muốn chiếm Thượng Quan Ngưng làm của riêng, kỳ thật phần lớn là do ghen ghét Cảnh Dật Thần, cũng không phải hắn thật sự thích Thượng Quan Ngưng đến không thể tự kiềm chế.
Hắn ghen ghét tình cảm của hai người bọn họ, ghen ghét một người lạnh lùng như Cảnh Dật Thần, cũng tìm được một người phụ nữ nguyện ý trả giá tất cả vì hắn ta.
Hiện tại, hắn không ghen ghét, tâm trạng của hắn rất bình thản, bởi vì người phụ nữ của hắn, không thua kém bất luận kẻ nào.
Giọng hắn dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, động tác dịu dàng, đổi lại là cô gái khác, đã sớm hòa tan trong ngực Cảnh Dật Nhiên.
Nhưng mà cố tình Tiểu Lộc đối với mấy thứ này là không có nhạy cảm như vậy, cô chỉ biết Cảnh Dật Nhiên làm cô cảm giác rất thoải mái, sẽ không bị sự dịu dàng của hắn làm cho choáng váng.
Cảnh Dật Nhiên cũng không trông cậy Tiểu Lộc sẽ giống như cô gái khác, nghe hắn nói xong vẻ mặt sẽ thẹn thùng nhào vào trong ngực hắn, đấm ngực hắn mềm mại nói “Chán ghét”.
Tiểu Lộc của hắn không giống như vậy, tuy rằng cảm giác này đôi khi sẽ khiến hắn cảm thấy thất bại.
May mắn, hắn là một người đàn ông tốt càng bị áp chế thì càng hăng hái!
Trước kia cùng Cảnh Dật Thần đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, trước nay hắn đều chưa từng nhận thua.
Dạy dỗ phụ nữ, cũng giống như vậy, không thể gấp, cũng không thể theo đuổi quá nhanh.
Hiện tại Tiểu Lộc đã chịu ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, để hắn ôm trong ngực, đã là tiến bộ rất lớn, trước kia cô sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí sẽ nói loại này tư thế không tiện xử lí tình huống bộc phát, không chịu ôm nói chuyện như vậy.
Tiểu Lộc dựa vào trong ngực Cảnh Dật Nhiên, cảm thấy cả người đều được thả lỏng.
Cô rất thích Cảnh Dật Nhiên ôm cô như vậy, lúc mới bắt đầu cũng không quen, sau khi quen thì giống như bị nghiện, căn bản không muốn rời khỏi sự ôm ấp của hắn.
Cô vươn tay nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Cảnh Dật Nhiên, khóe môi không tự chủ được lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cảnh Dật Nhiên rất thích cô sờ hắn, loại vuốt ve khó có được này, sẽ làm hắn cảm thấy dịu dàng.
“Thích anh?”
Hắn thấp giọng ở bên tai Tiểu Lộc nói nhỏ, nhìn Tiểu Lộc vì môi hắn ma sát vào lỗ tai mà rùng mình, không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa.
Tình cảm của cô gái nhỏ có chút chậm chạp, nhưng cảm giác của thân thể lại không hề chậm chạp!
Tiểu Lộc tự hỏi vấn đề của Cảnh Dật nhiên trong chốc lát, mới nghiêm túc trả lời: “Hình như là vậy.”
Suy nghĩ ước chừng ba phút, còn bỏ thêm hai chứ “Hình như”, làm tâm hồn bé nhỏ của Cảnh Dật Nhiên chịu một ngàn sự tổn thương.
Nhưng vấn đề này hắn cũng đã từng hỏi qua, Tiểu Lộc vẫn luôn phủ định, so với trước kia, hiện tại được đáp án này đã không tồi. Cảnh Dật Nhiên chỉ rối rắm trong chốc lát, liền quyết định phải được được thỏa mãn.
Trông cậy vào Tiểu Lộc nói ra cái gì “Em yêu anh” “Em muốn vĩnh viễn ở bên anh” những lời âu yếm thề non hẹn biển như vậy, đoán chừng hắn phải nỗ lực dạy dỗ hơn hai mươi năm.
“Thích anh cái gì?” Hắn chăm chỉ không ngừng mở đường cho Tiểu Lộc chậm rãi đi về phía trước.
Tiểu Lộc nhìn gương mặt hoàn mỹ gần ngay trước mắt, ngón tay mơn trớn môi môi hồng nhuận gọi cảm của hắn, lại mơn trớn sống mũi thẳng tắp, nói: “Anh lớn lên rất đẹp trai.”
Thật ra cô muốn nói “Anh lớn lên rất xinh đẹp”, nhưng nhận thấy những lúc nói những câu như vậy, Cảnh Dật Nhiên đều sẽ rất tức giận, cô vẫn dựa theo theo ý nguyện của hắn, đem “Xinh đẹp” thay bằng “Đẹp trai”.
Nhưng mà, “Đẹp trai” cũng không cứu vớt được trái tim đau đớn của Cảnh Dật Nhiên, hắn lại lần nữa bị cô gái của hắn thương tổn một nghìn điểm.
Cực cưng, em có cần nói chuyện ngay thẳng như vậy không, thật sự tốt sao?
Ít nhất cũng phải nói, khí chất của hắn rất tốt, nhân cách và mị lực tăng mạnh, hoặc tương tự như vậy để nói chứ?
Lớn lên đẹp trai? Có thể hơi nông cạn không!
Cô quả nhiên là khắc tinh của hắn!
Đời này đều thua trên tay cô!
Cảnh Dật Nhiên chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Trừ bỏ lớn lên đẹp trai, còn có gì nữa không?”
Tiểu Lộc suy nghĩ một hồi lâu, có chút không xác định nói: “Sẽ…… Nấu cơm?”
Cũng được,
đây cùng là một ưu điểm! Hơn nữa ưu điểm này còn không có trải qua nghiệm chứng, bởi vì hắn chỉ nấu cho Tiểu Lộc ăn một lần, làm cà chua xào trứng, căn bản không gọi là nấy cơm, hôm nay nấu một bữa tiệc lớn mới có thể coi là nấu cơm.
Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc từ bỏ một vòng dạy dỗ, nếu không lại tiếp tục, trái tim nhỏ của hắn sẽ chịu không nổi.
Hắn ôm Nai con vào trong ngực, tính toán ra tay từ cảm giác của thân thể.
Cảnh Dật Nhiên ở cùng với Tiểu Lộc một khoảng thời gian không hề ngắn, nhưng cho đến hôm nay, bọn họ mới chỉ ôm nhau mà thôi, đều chưa làm việc gị vượt quá.
Thậm chí Cảnh Dật Nhiên rất ít có tâm tư này với Tiểu Lộc, hắn cảm thấy ôm cô rất tốt, động tác vuốt ve cũng rất ít.
Đây cũng là nguyên nhân hắn nghi ngờ tình cảm của mình với Tiểu Lộc không phải là tình yêu.
Hắn là một người đàn ông bình thường, Tiểu Lộc lớn lên cũng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thân hình lả lướt hấp dẫn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên tinh tế thì cũng đủ tinh tế, dựa theo đạo lý mà nói hắn phải có phản ứng mãnh liệt mới đúng, nhưng mà không có!
Hắn buồn rầu một thời gian dài, không biết tiểu Cảnh Dật Nhiên có phải đã bị tên khốn kiếp Mộc Thanh làm hỏng rồi không, hay là vì hắn không có cảm giác với Tiểu Lộc nên không thể đứng dậy nổi.
Hắn chuẩn bị mấy ngày nữa đến chỗ tên khốn kiếp Mộc Thanh khám thử xem, chẳng may để lại di chứng gì, tính phúc nửa đời sau của hắn không phải xong rồi sao.
Mấu chốt là hắn xong đời không quan trọng, không thể cho người phụ nữ của mình tính phúc, để Tiểu Lộc sống như quả phụ, đối với Cảnh Dật Nhiên mang nặng chủ nghĩa đàn ông mà nói, tuyệt đối không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này!
Dù sao hiện tại hắn vẫn đang hợp tác với Cảnh Dật Thần, còn đang chờ hắn giúp đỡ bắt Dương Mộc Yên, lần này khẳng định Mộc Thanh không thể tùy tiện hạ châm hắn.
Tay Cảnh Dật Nhiên cực kì xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa bởi vì hắn chưa từng làm việc gì, bảo dưỡng rất tốt, mềm mại mà tinh tế.
Hắn tay trực tiếp với vào trong áo Tiểu Lộc, chạm vào da thịt của cô, cảm giác sự ấm áp và tinh tế của cô.
Thân thể dâng lên một cảm giác xa lạ, Tiểu Lộc theo bản năng bắt lấy bàn tay to của Cảnh Dật Nhiên: “Anh làm gì?”
Cảnh Dật Nhiên tà khí cười, cắn vành tai cô nói: “Cục cưng, em không nhìn ra sao, anh đang nói chuyện yêu đương với em.”
Lỗ tai của Tiểu Lộc bị hắn cắn, không tự giác nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Loại cảm giác này quá tê dại, cả người cô run run như điện giật!
Cảnh Dật Nhiên nghe cô hừ nhẹ, trong lòng đắc ý cười, rồi sau đó dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lỗ tai tinh xảo của Tiểu Lộc.
Lỗ tai trắng nõn của của nhanh chóng biến hồng, giống như bị loại màu nhuộm nào đó nhuộm đỏ, đáng yêu lại dụ hoặc.
Cả người Tiểu Lộc lúc này có chút cứng đờ, thậm chí không biết làm sao.
Cảm giác xa lạ từ lỗ tai truyền khắp toàn thân, khiến cô có chút sợ hãi, rồi lại có chút thoải mái, làm cô muốn kêu ra tiếng!