Cảnh Dật Nhiên đặt ngón tay lên cánh môi căng đầy đỏ mọng của Tiểu Lộc, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn cô với ánh mắt mê người, nói bằng âm lượng gợi cảm đến cực điểm: "Dùng miệng."
Căn bản Tiểu Lộc không bị ánh mắt của hắn làm cho tê dại, cô là vật cách điện, đối với những cái như ánh mắt câu dẫn kia hay lời tâm tình, tất cả đều miễn nhiễm.
Cô dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Cảnh Dật Nhiên, từ từ ý thức được một vấn đề: "Bây giờ anh đang đùa bỡn tôi sao?"
"Ồ, không, với quan hệ hai hiện tại của chúng ta, cái này không gọi diễn màn trêu ghẹo vui vẻ, cái này gọi là tình thú!"
Cảnh Dật Nhiên nhìn cô bĩu môi, không khỏi liếm liếm đôi môi của mình.
Giữa hắn và Tiểu Lộc hầu như không có hành động thân mật quá mức, đã hôn môi mấy lần, nhưng mỗi lần đều thất bại thảm hại.
Bởi vì, cơ bản Tiểu Lộc cũng không thích hôn môi, hơn nữa xem như cô là người bị hôn, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Mỗi lần Cảnh Dật Nhiên cảm xúc dâng trào, muốn thân thiết với cô, cũng sẽ bị thái độ thờ ơ của cô làm tổn thương, sau đó tất cả cảm xúc đều biến mất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Nghĩ đến một người đàn ông vừa khí chất lại có sức quyến rũ như vậy, thế mà không chinh phục được một cô gái nhỏ chưa từng trải qua bất kì mối tình nào, thật là một điều thất bại lớn nhất trong đời hắn!
Lúc hắn ở bên Tiểu Lộc, chung quy chỉ cảm thấy giống như anh em mà không giống như người yêu.
Có điều gần đây tình hình đã tốt hơn nhiều, Tiểu Lộc không giống trước đây cứ luôn làm theo ý mình, không thèm để ý đến chuyện tình cảm.
Ví dụ như hiện tại, Tiểu Lộc biết rõ hắn đang cố ý đùa cô, mà cô cũng không phá hư bầu không khí, nói chuyện nghiêm túc với hắn.
Cô học động tác của hắn, duỗi ra ngón tay trong suốt như ngọc, vuốt ve môi của hắn.
Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên nhìn Tiểu Lộc, hôm nay con bé này lại còn chủ động, quả nhiên là bắt lấy dạ dày con gái liền tóm được lòng phụ nữ sao?
Động tác này mập mờ như thế, có dễ dàng kích lên ngọn lửa hay không?
Hắn đầy hứng thú nhìn cô gái đáng yêu nhỏ nhắn như trẻ con trước mắt, rất muốn cắn nàng một cái, nhưng lại sợ cắt ngang động tác của nàng.
Hiện tại Tiểu Lộc biết rõ, không nghi ngờ đúng là Cảnh Dật Nhiên không đói bụng, đối với việc ăn uống hắn không có hứng thú, không giống cô, có cái ăn thì sẽ quên hết mọi thứ, và cũng không thể nghĩ được điều gì khác.
Hắn là giây giây phút phút lại đang nghĩ khác, muốn đụng chạm cô một chút, hiện tại rất tự nhiên hôn lên trán của cô, mà cô cũng không còn bài xích giống ban đầu, đến bây giờ đã thành thói quen, thậm chí còn ưa thích.
Đúng vậy, cô thích Cảnh Dật Nhiên hôn trán của cô.
Môi của hắn vô cùng mềm mại, trên người hắn lại đặc biệt có mùi hương riêng, cảm xúc ấm áp kia, thời gian dần trôi qua làm cho cô bắt đầu mê luyến.
Đối với tình cảm, cô rất chậm chạp, không có nồng nhiệt, hoặc là nói bên trong con người cô chỉ biết giết người, không biết dùng thân phận một người phụ nữ ở chung với một người đàn ông như thế nào.
Có đôi khi cô cảm thấy mình giống như là người máy, một người máy không có bất cứ tình cảm gì.
Virus trong người không chỉ cải tạo lại thân thể, cũng đồng thời biến đổi tình cảm con người cô.
Hiện tại cô giống như là một đứa trẻ tập tễnh học theo, dưới chỉ dẫn của Cảnh Dật Nhiên, chậm rãi đi về phía trước.
Cô suy nghĩ một biện pháp tương đối hữu hiệu, về sau Cảnh Dật Nhiên đối với cô ra sao, cô liền đối với Cảnh Dật Nhiên như vậy.
Như hiện tại hắn vuốt ve môi của cô, mặc dù cô không cho rằng đây là một hành động có ý nghĩa, nhưng vẫn bắt chước động tác của hắn.
Mà thần sắc Cảnh Dật Nhiên thể hiện ra, hắn là rất hài lòng, rất là cao hứng.
Canh cá dần dần lạnh, bầu không khí trong phòng khách lại càng ngày càng nóng.
Cảnh Dật Nhiên hưởng thụ vuốt ve ôn nhu của cô trong chốc lát, rồi ôm cô ngồi trên đùi của mình, cánh tay dài vòng cả người cô trong ngực.
Loại kĩ thuật ôm này, cho thấy một người đàn ông đang muốn chế ngự mãnh liệt, có điều đối với mấy cái này Tiểu Lộc cũng không rõ ràng mà thôi.
Cứ cho là cô rõ ràng, cũng sẽ không để ý. Nếu như Cảnh Dật Nhiên muốn cưỡng chế cô, vậy liền để cho hắn cưỡng chế, hiện tại cô cũng không bài xích bị hắn chế ngự chút nào.
Ngược lại cô rất thích Cảnh
Dật Nhiên an bài làm chủ tất cả, bởi vì cô thật không am hiểu những thứ này, cho dù an bài cũng không an bài thỏa đáng bằng hắn.
Trong mắt Tiểu Lộc, căn bản Cảnh nhị thiếu gia không được xem là người đứng đắn cho lắm.
Dưới gầm trời này, luôn có một người thích hợp với ta, chỉ là ta có gặp được hắn hay không.
Hiển nhiên Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc có thể nói là rất thích hợp, khuyết điểm trên người hắn trong mắt Tiểu Lộc căn bản không tính là gì. Xưa nay cô cũng không coi trọng tiền bạc, hắn là thiếu gia Cảnh gia cũng tốt, là một thanh niên nghèo túng bình thường cũng tốt, cô đều cảm thấy hắn rất tốt.
Hiện tại áp trong ngực của hắn, nghe tiếng hắn hô hấp đều đều, cô thở dài thỏa mãn.
Cảnh Dật Nhiên thấy cô không nói lời nào, chỉ là nép vào trong ngực hắn, ngón tay vô thức vuốt ve môi của hắn, biết rõ hiện tại cô đang hưởng thụ loại cảm giác ấm áp này.
Hắn ôm cơ thể quyến rũ của cô, từ trên ghế sa lon đứng lên, nhanh chân đi về phía phòng ngủ.
Lần đầu tiên đối với loại sự tình này, Tiểu Lộc phản ứng nhanh nhẹn, theo bản năng nói: "Anh muốn làm chuyện xấu phải không?"
Cảnh Dật Nhiên cười vui vẻ: "Này, em thế mà cũng hiểu sao, vậy nếu tôi không làm chuyện xấu thì rất có lỗi với em rồi!"
Hắn đặt Tiểu Lộc lên giường, sau đó đè cả người lên.
Tiểu Lộc trừng to mắt, ánh mắt vô tội nhìn Cảnh Dật Nhiên, có vẻ như vô cùng lạnh nhạt.
Trời sinh cô có một gương mặt bé con, kết hợp ánh mắt vô tội kia, tất cả biến thành một người không rành thế sự, búp bê Lolita bé nhỏ, Cảnh Dật Nhiên ép trên người cô trong lúc nhất thời lại không nỡ hủy hoại cô.
Cảm giác kiều diễm kia lại một lần nữa biến mất.
Có điều Cảnh Dật Nhiên không hề từ bỏ, hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Lộc, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sáng bóng của cô, thấp giọng nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Tiểu Lộc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cảnh Dật Nhiên ngắm đôi môi của cô, từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng tới gần, lúc khoảng cách chỉ còn một li, Tiểu Lộc bỗng nhiên lại mở to mắt, nói câu làm Cảnh Dật Nhiên thiếu chút nữa hộc máu: "Tại sao anh còn chưa hôn? Đợi anh hôn thì hoa cũng tàn!"
Con bé chết tiệt kia, học của ai mà nói cái này?
Trước kia không nghi ngờ gì cô sẽ không nói như thế, nhiều lắm là chỉ nói nửa câu đầu!
Lần này đúng thật là phá hư hết cả bầu không khí, loại người già đời tình trường như Cảnh Dật Nhiên cũng không thể tiếp tục nữa.
Con bé này là cố ý!
Cảnh Dật Nhiên tức giận trừng mắt nhìn cô: "Lúc hôn môi không cần nói!"
"Anh cũng nói chuyện, tại sao tôi không thể nói?" Tiểu Lộc không phục, chỉ là hôn môi mà thôi, có gì ghê gớm đâu, Cảnh Dật Nhiên một bộ dáng như táo bón, làm cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.
"Cái đó không giống! Lời nói của tôi có thể làm cho bầu không khí trở nên tốt hơn, em vừa nói ra liền trực tiếp tống tôi xuống mười tám tầng trong địa ngục!"
Cảnh Dật Nhiên nhíu mày im lặng, tay dùng lực nắm lấy cằm của nàng, thấp giọng uy hiếp: "Lần sau không cho nói, có nói cũng phải nhỏ nhẹ, bé con thì phải có dáng vẻ của bé con, nếu không thì sẽ không cho ăn cơm ăn ba ngày!"